Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3759: Khai giảng 26 (length: 3745)

Tần Thiên giờ phút này đột nhiên nghĩ đến, bạn tốt của hắn Giang Thần thế nhưng là thần tượng của Quách Diệc Cẩm, là người nàng rất yêu thích. Có phải nàng không muốn diễn kịch cùng hắn là bởi vì nguyên nhân này không?
"Ta không có mà."
Quách Diệc Cẩm lập tức nói; "Được rồi, vậy đi thôi."
"Ngươi không cần miễn cưỡng chính mình. Diệc Cẩm, ta đã nói, ngươi khi nào muốn rời đi, ta cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi. Ta hiện tại yêu cầu ngươi làm những chuyện này, thật sự có chút ích kỷ."
Quách Diệc Cẩm cảm thấy, Tần Thiên ca ca lại hiểu lầm ý nàng rồi.
"Ta không có muốn rời đi mà. Thật đó, Tần Thiên ca ca. Ngươi đừng hiểu lầm. Kỳ thực ngươi có thể dẫn ta đi gặp thần tượng, ta còn rất vui nữa đó. Nói thật, ta thích hắn lâu như vậy, còn chưa từng được gặp hắn ở cự ly gần đâu. Ta như vậy có tính là được dính chút hào quang của ngươi không?"
"Chỉ cần ngươi vui vẻ là được rồi."
Cứ như vậy, Tần Thiên đến nơi này, ngày đầu tiên, mời bạn cùng phòng của Quách Diệc Cẩm đi ăn cơm. Sau đó ngày thứ hai, Quách Diệc Cẩm dẫn hắn đi dạo khắp nơi.
Lễ Quốc Khánh mười một tuần lễ vàng này, thật là đi đến đâu cũng toàn là người.
Bọn họ chơi cũng rất mệt, hơn nữa khắp nơi đều là người chen chúc. Quách Diệc Cẩm nói, thà ở trong quán rượu xem ti vi còn thoải mái hơn.
Tần Thiên liền nói đùa nói: "Đúng vậy, lần sau ta muốn đến đây, nhất định phải chọn lúc vắng người mà tới. Sau đó ngươi lại dẫn ta đi chơi, đi ăn những món ngon nhé."
"Lần sau?" Quách Diệc Cẩm do dự một chút, "Còn có lần sau sao?"
Quách Diệc Cẩm luôn cảm thấy, việc nàng và Tần Thiên đang làm giống như một trò chơi có thời hạn. Việc họ đính hôn này, cũng là có thời hạn. Mà lúc nào cũng có thể kết thúc.
Chỉ chờ đến lúc Tần Thiên giải quyết được nguy cơ, như vậy Tần Thiên ca ca sẽ không cần đến nàng nữa. Vậy nàng cũng không cần tiếp tục đóng vai vị hôn thê của Tần Thiên.
Vậy thì Tần Thiên tự nhiên cũng không có khả năng đến đây thăm nàng nữa. Phải biết, mấy năm trước, nàng đã từng học ở đây 3 năm. Cũng đã có lúc, nàng nghĩ muốn để Tần Thiên ca ca qua đây thăm mình.
Chỉ tiếc Tần Thiên ca ca một lần cũng chưa từng đến.
Cho nên nếu không phải là vì diễn kịch, Tần Thiên ca ca sao lại đến chứ? Cho nên, chỉ cần vở kịch này kết thúc, thì Tần Thiên tự nhiên sẽ không đến nữa.
"Đương nhiên là có lần sau rồi. Sao vậy, ngươi không muốn ta trở lại sao?"
"Không phải." Quách Diệc Cẩm ngại ngùng cười, "Chỉ là ta nghĩ Tần Thiên ca ca công việc của ngươi bận rộn như vậy, chắc không có nhiều thời gian đến đây thăm ta đâu."
"Công việc của ta có bận rộn đến mấy, cũng không bằng em quan trọng đâu. Sao ta lại không đến thăm em được chứ."
Nếu như tất cả những điều này đều là thật thì tốt.
Nếu như bọn họ không phải giả làm người yêu, vậy thì tốt rồi.
Tần Thiên từ khi bắt đầu nhìn điện thoại của Quách Diệc Cẩm trên bàn cơm, trong lòng đã bắt đầu có những suy nghĩ khác.
Nếu như Diệc Cẩm thật sự thích hắn, vậy hắn nên làm gì đây? Kỳ thực giờ phút này trong lòng Tần Thiên cũng không cảm thấy quá hoảng sợ. Mà ngược lại cảm thấy có chút an tâm. Lúc trước khi Quách Diệc Cẩm chủ động ra mặt muốn giúp hắn, hắn luôn cảm thấy sẽ làm Quách Diệc Cẩm chịu thiệt, cảm thấy như vậy rất không công bằng với Diệc Cẩm.
Cho nên hắn vẫn muốn bù đắp cho Quách Diệc Cẩm.
Nhưng từ khi hắn nhìn thấy điện thoại của Quách Diệc Cẩm, nhìn thấy trong điện thoại của Quách Diệc Cẩm đầy ảnh của hắn, trong lòng hắn bỗng nhiên cảm thấy có thêm một chút an tâm.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận