Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2828: Ta không có như vậy thích ngươi 27 (length: 3824)

"Tạ Nguyên! Ngươi cần hiểu rõ một chuyện, đó là ta và Mao Thu Minh, có diễn kịch hay không, đều không liên quan đến ngươi. Đó là chuyện giữa ta và Mao Thu Minh. Hơn nữa ta đã nói với ngươi rồi, giữa ta và Thu Minh, không phải diễn trò, ta thật sự dự định ở bên nhau với hắn."
"A... Vậy sao? Ngươi thật sự muốn ở bên nhau với hắn?"
"Đúng vậy."
"Vậy ta nên nói gì đây? Chúc các ngươi trăm năm hạnh phúc à?"
"Đó là chuyện của ngươi. Tạ Nguyên, ta vẫn luôn là người tôn trọng ý kiến của ngươi. Lúc trước, ngươi nói muốn chia tay, ta liền chia tay với ngươi. Ngươi muốn kết hôn với người khác, ta cũng chưa từng nói gì. Cho nên hiện tại ta muốn ở bên ai, muốn như thế nào ở cùng với người khác, những chuyện này cũng không liên quan đến ngươi đúng không? Ta cũng hy vọng, ngươi có thể tôn trọng lựa chọn của ta."
Tạ Nguyên hiện tại rõ ràng là đã uống chút rượu, cho nên can đảm cũng lớn hơn, nghĩ gì nói nấy, hắn cũng không quá suy xét Tiểu Bố Đinh hiện tại có phải hay không muốn ở bên Mao Thu Minh, dù sao hắn không muốn để Tiểu Bố Đinh và Mao Thu Minh ở cùng nhau, thế là được.
Hắn sẽ không nghĩ nhiều đến hậu quả như vậy, hắn chỉ quan tâm kết quả mình muốn mà thôi.
"Ta tôn trọng lựa chọn của ngươi, chỉ là ta cũng hy vọng ngươi có thể tôn trọng lựa chọn trong chính nội tâm mình. Nếu như ngươi thật sự thích cái tên Mao Thu Minh kia thì thôi, nếu như ngươi chỉ dùng hắn để kích thích ta, thì ta thấy lựa chọn của ngươi là sai lầm. Ngươi không cần phải chứng minh bất cứ điều gì với ai, càng không cần chứng minh cái gì với ta. Dù sao mặc kệ ngươi có bạn trai hay không, ta cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình. Ta vốn thích ngươi, vẫn sẽ thích ngươi. Trước kia ngươi vì ta, lãng phí bao nhiêu năm thanh xuân, bây giờ ta cũng muốn dùng từng đó trả lại cho ngươi."
Tiểu Bố Đinh không ngờ, Tạ Nguyên lại là một người cố chấp đến vậy? A, không, là người cố chấp không chịu tỉnh ngộ. Năm đó hắn nếu có chút kiên trì này thì tốt, hiện tại nói với nàng những điều này có ích gì chứ? Chẳng lẽ hắn không cảm thấy hiện tại lại nói những lời này, mọi thứ đều quá muộn rồi sao?
"Được. Vậy ngươi cứ từ từ trả lại cho ta đi. Tạ Nguyên, nếu như ngươi cảm thấy làm như vậy có thể khiến ngươi vui vẻ hơn chút, có thể khiến ngươi bớt cảm giác tội lỗi hơn một chút thì cứ làm vậy đi."
Hiện tại xem ra, nàng muốn khuyên giải Tạ Nguyên cũng không được, Tạ Nguyên có ý nghĩ và quyết định của riêng mình, nàng cũng có ý tưởng và quyết định của riêng mình, vậy bọn họ không nên can thiệp chuyện của nhau, mỗi người làm việc của mình đi.
Có lẽ một ngày nào đó, bất kể là ai không tiếp tục kiên trì được, tự nhiên cũng sẽ không thể giữ vững được nữa.
"Được. Vậy ta đưa ngươi về nhà."
"Được thôi."
Tiểu Bố Đinh rốt cuộc không từ chối nữa, Tạ Nguyên muốn đưa nàng về nhà, vậy cứ để hắn đưa đi. Bất quá trước khi đi, Tiểu Bố Đinh vẫn nói với Tạ Nguyên: "Tạ Nguyên, nếu ngươi không có việc gì thì vẫn nên thay đổi những cách bài trí trong nhà đi. Chúng vốn không phải phong cách của ngươi, ngươi làm vậy cần gì chứ?"
"Ta thích như vậy."
"Được rồi, coi như ta chưa nói gì."
Ra khỏi cửa, Tạ Nguyên tự mình bắt xe đưa Tiểu Bố Đinh về nhà. Hôm nay hắn uống rượu, cũng không thể tự lái xe được. Hơn nữa Tiểu Bố Đinh thấy trạng thái tinh thần của Tạ Nguyên hiện tại cũng đã hồi phục không ít, cho nên cũng không ngăn cản, không để hắn đưa mình về nhà.
Chỉ cần Tạ Nguyên sau khi đưa nàng về nhà, có thể tự mình bắt xe trở về, vậy cũng không cần lo lắng. Lúc đầu Tiểu Bố Đinh từ chối không muốn Tạ Nguyên đưa về nhà, chủ yếu cũng là vì, nàng sợ Tạ Nguyên không chăm sóc tốt cho bản thân, một lát nữa lại còn phải để nàng đưa hắn về.
(Hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận