Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 462: Ngươi vì cái gì không đến đi làm (length: 3765)

Hàn Nặc vào lúc tám giờ tối đã về đến phòng ngủ.
Vừa về tới phòng, nàng liền vội vàng mở máy tính, vào game.
Không biết hôm nay nàng đã "bỏ bom" Lâm Việt ca ca, liệu anh ấy có giận không?
Không biết giờ này hắn còn online không, có đang đợi nàng về không?
Bọn họ đã hẹn, hôm nay cùng nhau đi thu thập mảnh vỡ tọa kỵ mà!
Nhưng khi Hàn Nặc đăng nhập vào game, tên "Cương Hảo Đích Vi Tiếu" ở cột bạn đời lại tối om. Lâm Việt ca ca không online rồi!
Hàn Nặc hơi ủ rũ, bắt đầu ngồi trên ghế ngẩn người.
Lúc này, Tô Tiểu Bộ và Trần Thu Dĩnh vừa đi mua đồ ăn vặt dưới tầng đi lên, vừa vào cửa Tô Tiểu Bộ đã lao thẳng đến chỗ Hàn Nặc, lớn tiếng hỏi: "Tiểu Nặc, sao cậu về sớm thế?"
"Sớm sao?" Hàn Nặc hỏi lại.
Tiểu Bộ này không muốn thấy nàng về đến thế sao, giờ đã 8 giờ rồi, còn nói nàng về sớm?
Tô Tiểu Bộ kéo ghế ngồi cạnh Hàn Nặc, ghé vào vai nàng nói: "Tiểu Nặc, chúng ta là bạn bè đúng không?"
"Đương nhiên rồi. Tiểu Bộ, hôm nay cậu sao vậy?"
"Vậy chuyện của cậu và Nghiêm Du Thành sao cậu không nói với chúng ta?"
Trần Thu Dĩnh cũng phụ họa: "Đúng đấy, đúng đấy. Tiểu Nặc, chuyện của cậu và Nghiêm Du Thành là sao? Lần nào hỏi cậu, cậu cũng giấu chúng ta. Đừng có nói không có gì nhé, trưa nay tớ và Tiểu Bộ thấy cậu cùng hắn đi ra đấy. Còn chuyện sáng sớm hôm qua nữa, cậu muốn nói giữa các cậu không có gì, tớ không tin đâu."
Hàn Nặc cười lấp lửng: "Ta và Nghiêm Du Thành có thể có chuyện gì?"
Nàng vẫn không muốn nói cho Tiểu Bộ và các bạn chuyện Nghiêm Du Thành đã tỏ tình. Dù sao hiện tại Nghiêm Du Thành còn giả bộ như chuyện đó chưa từng xảy ra, nàng càng không muốn nhắc tới.
Đôi khi, một việc không bằng bớt một việc, chuyện không muốn đối mặt thì tốt nhất là cứ để nó trôi qua.
Tô Tiểu Bộ nhìn chằm chằm Hàn Nặc, không để nàng trốn tránh ánh mắt.
"Tiểu Nặc, đến nước này rồi mà cậu còn định giấu bọn tớ sao?"
"Ta..." Hàn Nặc do dự một lát rồi mới nói: "Ta và Nghiêm Du Thành thật sự chỉ là bạn bè bình thường, ta đến Kết Tử Nhan cũng thật là vì học làm bánh kem thôi. À, đúng rồi, hôm nay ta đặc biệt mang bánh kem tự tay làm về cho các cậu đấy, ta đi lấy cho các cậu ăn thử."
Hàn Nặc vừa nói vừa đứng dậy mở hộp đựng bánh đã để trên bàn, bên trong là thành quả lao động buổi trưa nay của nàng.
Lần trước nàng đã mang bánh kem mình làm cho Lâm Việt ca ca nếm thử rồi, nên lần này muốn mang một ít về cho Tiểu Bộ và các bạn.
Như vậy cũng có thể chứng minh, sự cố gắng của nàng trong khoảng thời gian này không hề vô ích.
Tô Tiểu Bộ nhìn chiếc bánh kem trước mặt có vẻ rất ngon, không thể tin nhìn Hàn Nặc: "Thật sự là cậu làm sao?"
"Đương nhiên!" Hàn Nặc tự hào cười.
Sau đó Hàn Nặc đưa bánh kem cho Tô Tiểu Bộ, Trần Thu Dĩnh và La Tiệp mỗi người một miếng, nhìn các bạn vui vẻ thưởng thức, nàng cũng cảm thấy rất mãn nguyện.
"Tiểu Nặc, cậu có phải đang gạt bọn tớ không đấy, sao cái này lại là cậu làm được?"
"Đúng đó, Tiểu Nặc, cái này khác xa với ấn tượng của tớ về cậu! Cậu vẫn là đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước của ngày xưa cơ mà?"
Hàn Nặc ra vẻ đắc ý: "Ta đã nói với các cậu bao nhiêu lần rồi, ta đến Kết Tử Nhan thật sự là để học làm bánh kem mà, các cậu cứ không tin! Giờ thì tin chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận