Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2272: Sinh nhật kinh hỉ 27 (length: 3687)

Kiều Diệc thậm chí cảm thấy đây là chiếc bánh sinh nhật ngon nhất mà hắn từng ăn kể từ khi lớn đến giờ.
Sau khi ăn bánh gato xong, Chu Tiểu Nghiên đột nhiên cười nói với Kiều Diệc: "Sinh nhật vui vẻ!" Nàng không còn gọi Kiều Diệc là "Kiều tổng", đương nhiên cũng không trực tiếp gọi tên Kiều Diệc, một câu chúc sinh nhật vui vẻ đơn giản vậy là đủ rồi.
Kiều Diệc hiểu ý nàng, bất kể quan hệ của bọn họ trước đó thế nào, vào giờ phút này, Chu Tiểu Nghiên thật sự chân thành chúc Kiều Diệc sinh nhật vui vẻ. Nàng thậm chí không hỏi, vì sao Kiều Diệc và Kiều Tử Mạc lại đột ngột xuất hiện ở đây, chỉ im lặng chuẩn bị bữa tối cho bọn họ, còn chuẩn bị bánh sinh nhật cho Kiều Diệc.
"Cám ơn!" Kiều Diệc vẫn trả lời bằng hai chữ ngắn gọn, nhưng lần này thái độ của hắn không còn xa cách, hắn cũng thật lòng nói cảm ơn với Chu Tiểu Nghiên.
"Vậy bánh gato ăn xong rồi, chúng ta bắt đầu dùng cơm thôi!"
Hiện tại chị gái và anh rể đều không có ở nhà, vậy thì tạm thời nàng chính là chủ nhân của căn nhà này. Kiều Tử Mạc và Kiều Diệc đến đây đều được xem như khách, làm chủ nhà, chiêu đãi khách là điều tất yếu.
Hơn nữa hôm nay còn là sinh nhật Kiều Diệc, nàng càng không thể lạnh nhạt với bọn họ.
"Đúng đó, ăn cơm đi, ăn cơm đi! Ta đói thật đói!" Kiều Tử Mạc lại bắt đầu ồn ào, vì hắn thực sự đói bụng.
Hơn nữa hiện tại thật vất vả có được bầu không khí tốt, đương nhiên phải tiếp tục chứ. Nếu mọi người cứ đứng ở đó, chẳng mấy chốc sẽ lại bắt đầu gượng gạo.
"Các ngươi đều không ăn cơm sao, sao ngươi cứ kêu đói vậy?" Nếu Chu Tiểu Nghiên nhớ không nhầm, đây đã là lần thứ ba Kiều Tử Mạc kêu đói tối nay, vậy thì rốt cuộc hắn đói đến mức nào?
"Đúng vậy. Chúng ta đều chưa ăn cơm." Không phải do vội vã đến đây sao, nên từ trưa, Kiều Tử Mạc và Kiều Diệc đã thấp thỏm lo âu chuẩn bị đối phó với ba mẹ ở Liễu gia, còn có một vài khách khứa đến sớm, rồi đến cuối cùng tìm cơ hội trốn ra khỏi đại viện Kiều gia, làm gì có tâm trí mà đi ăn cơm.
Hơn nữa, trốn chạy là một chuyện rất mệt mỏi, trải qua cả buổi trưa giày vò, Kiều Tử Mạc cảm thấy hắn đã mệt như chó rồi.
Hơn nữa, cho dù bọn họ đã trốn được khỏi Kiều gia một cách thuận lợi thì cũng không thể yên tâm được. Phải biết rằng, kế hoạch trốn chạy của bọn họ mà bị ba mẹ phát hiện thì chắc chắn sẽ phái người đến bắt về.
Nhưng mà, điểm này Kiều Tử Mạc đã sớm giao cho Hàn Nặc xử lý. Hắn cố ý cho Hàn Nặc đến Kiều gia từ buổi sáng, ăn cơm xong thì bảo Hàn Nặc cùng Lâm Việt, cùng ba mẹ bọn họ đi quấn lấy ba mẹ của mình, đợi đến khi bốn vị lão nhân được sắp xếp đi mua sắm hàng hiệu xong, Hàn Nặc và Lâm Việt cũng tìm cớ, cùng Kiều Diệc và Kiều Tử Mạc đi biệt thự của Kiều Diệc, nói là bốn người họ muốn cùng nhau chơi mạt chược.
Đối với điều này, ba mẹ của Kiều Tử Mạc căn bản không hề nghi ngờ. Chủ yếu là họ căn bản không nghĩ tới Kiều Tử Mạc lại mang Kiều Diệc bỏ trốn, cũng không nghĩ rằng Hàn Nặc và Lâm Việt lại hợp sức lừa họ.
Dù sao thì đến cuối cùng, đoán chừng cả buổi chiều, cha mẹ Kiều Tử Mạc cũng sẽ ở bên Diệp Tuyết và Lâm Nghĩa Hoa, còn bên kia, sau khi Kiều Diệc và Kiều Tử Mạc cùng đi đến biệt thự của Kiều Diệc thì bắt đầu chuẩn bị chạy trốn khỏi Kiều gia.
Lâm Việt và Hàn Nặc, cùng với Lâm Tiếu Tiếu đều là vì họ đánh lạc hướng.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận