Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1829: Đi thôi 8 (length: 3921)

Đối với chuyện đêm nay, Kiều Diệc nghĩ đến cũng không nhiều lắm. Hắn cũng không biết hắn vì cái gì lại lấy dũng khí, cùng Chu Tiểu Nghiên cùng nhau chờ đợi lâu như vậy. Đại khái đây cũng là khát vọng trong lòng hắn đi.
Có lẽ Tiểu Mạc nói đúng, hắn thời gian dài như vậy kỳ thật chưa bao giờ quên Chu Tiểu Nghiên, chỉ là vì có quá nhiều chuyện khiến hắn không dám theo đuổi mà thôi.
Bất quá qua chuyện này, Kiều Diệc ngược lại quyết định muốn suy nghĩ lại chuyện giữa hắn và Chu Tiểu Nghiên. Đã hiện tại hắn biết người Chu Tiểu Nghiên yêu nhất không phải Vu Hàn, nàng và Vu Hàn cũng chỉ là chấp nhận nhau thôi. Đã nàng nói nàng và người nàng yêu không có duyên phận, cũng không có khả năng, vậy chính mình vì cái gì không đi tranh thủ một chút chứ?
Chỉ là hắn phải làm sao mở đầu bước này? Sau này chuyện lại nên xử lý như thế nào? Kiều Diệc cảm thấy chuyện này vẫn là nên bàn bạc kỹ hơn.
Chuyện giữa hắn và Chu Tiểu Nghiên cũng không đơn giản như vậy, hắn dù thật thích nàng, cũng phải cân nhắc thói quen sinh hoạt của hắn có thích hợp với Chu Tiểu Nghiên không. Còn có… Còn có chuyện trong nhà.
Năm đó Chu Tiểu Nghiên đến nhà hắn đã xảy ra những chuyện đó, Kiều Diệc đến bây giờ vẫn nhớ rất rõ. Ba mẹ hắn không dễ dàng chấp nhận Chu Tiểu Nghiên như vậy, đương nhiên đây không phải vấn đề cần cân nhắc bây giờ. Hiện tại Chu Tiểu Nghiên còn chưa thích hắn, hắn đã cân nhắc đến vấn đề gia đình có phải là quá sớm không? Nhưng đây cũng là vấn đề không thể không suy nghĩ, bởi vì hắn đối đãi với mỗi một mối tình đều rất nghiêm túc, không phải là chơi đùa qua đường. Hắn muốn là trường trường cửu cửu, sẽ nghĩ đến hôn nhân, sẽ nghĩ đến tương lai.
Ai, vẫn là nên bàn bạc kỹ hơn đi.
—— Sau đó, Kiều Diệc lại ở Lâm thị chờ thêm một tuần nữa, lần này kế hoạch công tác coi như là không sai biệt lắm kết thúc. Hắn và Chu Tiểu Nghiên trong một tuần lễ tiếp theo gặp lại ở công ty, cả hai đều không nhắc đến chuyện xảy ra tối hôm đó. Giống như họ đều quên, hoặc là nói tỉnh mộng, trở lại thế giới ban đầu thuộc về họ, cả hai đều ngầm hiểu không nhắc lại những chuyện không thực tế kia nữa.
Chu Tiểu Nghiên đương nhiên sẽ không chủ động nhắc đến, bởi vì từ đầu đến cuối nàng đều cảm thấy hôm đó Kiều Diệc chỉ là uống chút rượu, cũng hoặc như hắn nói, hắn chỉ là quá nhàm chán, mà vừa vặn bên cạnh hắn chỉ có nàng, nên hắn mới nói với nàng nhiều lời nhảm nhí như vậy.
Mà kỳ thật Kiều Diệc cũng không nói quá nhiều lời với nàng, về sau cơ bản bọn họ chỉ im lặng. Bất quá như vậy cũng đã đủ rồi, xem như một đoạn hồi ức tốt đẹp khó có được trong cuộc đời nàng.
Hiện tại công việc của Kiều Diệc ở đây cũng sắp kết thúc, có nghĩa là Kiều Diệc sắp rời đi nơi này. Hắn đi lần này, Chu Tiểu Nghiên cũng không biết lần tiếp theo gặp lại hắn là khi nào.
Tuy nói với mối quan hệ hợp tác giữa Kiều thị và Lâm thị, Kiều Diệc sau này chắc chắn sẽ đến đây. Nàng và Kiều Diệc cũng không đến mức không bao giờ gặp lại. Thế nhưng vì sao nàng lại không nỡ Kiều Diệc rời đi như vậy? Rõ ràng trước kia nàng cũng không thường xuyên gặp Kiều Diệc, thế nhưng lần này vì sao lại không vui như vậy? Chẳng lẽ vì tối hôm đó Kiều Diệc nói chuyện với nàng nhiều hơn vài câu, nên nàng sinh ảo tưởng sao?
Ha ha, nàng đúng là hay mơ mộng hão huyền.
"Nè! Chu Tiểu Nghiên!" Đúng lúc Chu Tiểu Nghiên đang ngẩn người suy nghĩ miên man, Kiều Tử Mạc lại xuất hiện, còn chống tay đứng ở cửa văn phòng nàng.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận