Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3573: Bỏ lỡ 8 (length: 3639)

"Chuyện này ta thật không thể trả lời ngươi, bởi vì ta cũng không biết, sáng mai ta tỉnh lại, hai chân này của ta còn có dùng được hay không. Bất quá ta sẽ cố hết sức."
"Anh, anh không cần miễn cưỡng. Tiểu Bố Đinh đã tha thứ cho anh rồi, vậy chuyện này, chúng ta cũng không cần gấp gáp như vậy. Anh Tần Thiên đã nói rồi, chỉ cần em hẹn anh ấy, anh ấy sẽ ra ngoài. Cho nên chúng ta có thể hẹn sau cũng được mà."
"Không sao cả. Nếu như ta thật sự không đứng dậy nổi, vậy em và Tần Thiên cùng đi cũng được."
Quách Thừa Cẩm biết Quách Diệc Cẩm có ý với Tần Thiên, hơn nữa hắn thấy, mấy người bọn họ đều là từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Quách Diệc Cẩm và Tần Thiên quen thuộc như vậy, cũng không cần thiết phải có hắn và Tiểu Bố Đinh ở bên cạnh làm nền, bọn họ mới có thể đi chơi được.
Chỉ có hai người họ, cũng có thể đi dạo phố, cùng nhau ăn cơm, xem phim mà.
Mặc dù kế hoạch ban đầu của Quách Diệc Cẩm là cần nhiều người mới vui, nhưng nếu như hắn và Tiểu Bố Đinh không đi được, vậy Quách Diệc Cẩm và Tần Thiên cũng có thể sửa đổi kế hoạch mà.
"Không muốn. Em đã nói với anh Tần Thiên là muốn dẫn anh và Tiểu Bố Đinh đi cùng. Bây giờ nếu hai người không đi, chẳng phải là em thành kẻ mặt dày sao."
"Sao em lại thành kẻ mặt dày được? Em hẹn Tần Thiên một mình chẳng phải cũng thế sao?"
"Đương nhiên không giống. Em không có lý do thích hợp, làm sao hẹn anh Tần Thiên được chứ!"
"Lý do thích hợp? Giữa mấy người chúng ta, lẽ nào còn cần lý do sao? Lần trước em cũng hẹn được Tần Thiên đi ăn cơm mà? Sao lần này lại không được?"
"Lần trước là em nói là để giúp anh mà."
"Vậy lần này em cũng lấy ta làm lý do đó."
"Ừ! !"
Trời ạ, đúng là đứa em gái vô dụng của hắn.
Đã nhiều năm như vậy, mà nàng vẫn không dám chủ động một chút sao? Hẹn người mình thích đi ăn cơm cũng không có dũng khí, còn cứ phải kéo hắn, cái ông anh trai này ra làm bình phong mới được.
Quá vô dụng.
Quá không dũng cảm.
Bình thường nàng không phải là một người dám nghĩ dám làm sao? Sao đến khi đối diện với chuyện tình cảm của mình, nàng lại nhút nhát, không dũng cảm đến thế chứ "Em gái ta ngốc quá."
Quách Thừa Cẩm, ông anh trai đã sớm nhìn ra tâm tư của Quách Diệc Cẩm, cũng chỉ biết lo lắng thay cho em gái mình mà thôi.
"Em đâu có ngốc hả?" Quách Diệc Cẩm không phục nói, "Anh bình thường còn phải hỏi ý kiến em không đấy? Sao còn dám nói em ngốc."
"Ý ta là em ngốc trong chuyện tình cảm của mình đó."
"Anh có ý gì đấy" Quách Diệc Cẩm cảnh giác hỏi.
"Không có ý gì, ta muốn đi ngủ. À, tối nếu ba mẹ không về, thì không cần gọi ta ăn cơm."
Quách Thừa Cẩm cũng không định vạch trần tâm tư nhỏ của Quách Diệc Cẩm nhanh như vậy, vì hắn biết em gái hắn là một cô gái nhút nhát. Cho nên hắn liền không tiếp tục đề tài này.
Bây giờ là thời khắc quan trọng, hắn vẫn muốn nghỉ ngơi cho khỏe một chút.
Nếu không, ngày mai hắn sẽ không dậy nổi để giúp đứa em gái ngốc nghếch này mất.
"Dạ. Vậy tối em bảo dì Trương chuẩn bị cho anh phần cơm, nếu tối anh ngủ dậy thấy đói, thì tự xuống bếp hâm nóng ăn nhé."
"Biết rồi."
Sau đó Quách Thừa Cẩm trở về phòng, ngủ một giấc tới sáng hôm sau. Hơn nữa, hắn lại bị đau nhức ở chân đánh thức.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận