Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 732: Nam thần công lược (length: 3676)

"Ngươi trực tiếp nói với Lâm Việt không phải sao!"
Tiểu Bố Đinh cũng không hiểu nổi, rõ ràng Tiểu Nặc và Lâm Việt quan hệ thân thiết như vậy, lại có gì không thể nói thẳng.
Hơn nữa Lâm Việt cũng vậy, rõ ràng là rất thích Tiểu Nặc, đi vòng một vòng lớn như vậy, mắt thấy bọn họ có thể quay lại với nhau, mà hắn lại không có động tĩnh gì!
"Vậy sao được! Ta là con gái mà, ta sao có thể chủ động đi thổ lộ."
Ai, thật ra chủ động thổ lộ cũng không sao, nhưng mà Hàn Nặc cứ cảm thấy bây giờ chuyện này đáng lẽ Lâm Việt phải chủ động nói ra.
Nàng thật ra càng để ý, vì sao hắn không nói.
"Vậy ngươi ám chỉ để hắn thổ lộ với ngươi đi! Đồ ngốc."
"Ám chỉ thế nào?"
"Ngươi bây giờ ở cùng Lâm Việt, thiên thời địa lợi nhân hòa, điều kiện tốt như vậy, ngươi còn cần ta dạy sao?"
Tiểu Bố Đinh thầm nghĩ, Tiểu Nặc đúng là đồ đần. Nam thần đã đưa tới tận miệng, cô ta còn không biết làm sao mà ăn.
Cô ta có yêu đương bao giờ chưa vậy?
"Ngươi đừng bảo ta đi bá vương ngạnh thương cung đấy nhé."
"Ý hay đấy chứ!"
Hàn Nặc: "..."
"Không thì thế này đi, Tiểu Nặc, ngươi rủ Lâm Việt đi hát karaoke, rồi dùng lời ca để nói hết những gì ngươi muốn nói cho hắn biết."
Hàn Nặc lườm một cái, ý định quái quỷ gì vậy, nàng muốn nói, chẳng lẽ Lâm Việt không biết sao? Còn cần dùng lời ca để ám chỉ?
"Đổi cái khác!" Hàn Nặc quyết liệt cự tuyệt đề nghị này.
"Tiểu Nặc, ngươi đừng vội cự tuyệt chứ! Ta còn chưa nói hết mà. Ta bảo ngươi rủ Lâm Việt ra ngoài, đâu chỉ là hát karaoke, còn có thể uống rượu nữa chứ. Đến lúc đó ngươi giả vờ say, rồi không chịu về nhà, sau đó... Sau đó ngươi hiểu ý ta rồi đấy... Hắc hắc hắc..."
Mặt Hàn Nặc đen lại, đây chẳng phải là đi dụ dỗ sao? Còn quá đáng hơn cả bá vương ngạnh thương cung nữa?
Hơn nữa như thế cũng quá xấu hổ đi!
"Tiểu Bố Đinh, ngươi không nghĩ ra cách nào tốt hơn à?" Hàn Nặc bực bội nói.
"Có chứ, bây giờ ngươi đứng dậy đi qua phòng đối diện, rồi cái gì cũng không cần nói, trực tiếp cho Lâm Việt một nụ hôn."
"Ta..." Hàn Nặc cuối cùng cũng bỏ cuộc, "Gặp lại!"
Trời ơi, đây toàn là cái thứ chủ ý gì vậy, vì sao toàn bắt nàng đi dụ dỗ Lâm Việt thế?
Nhưng mà Hàn Nặc tuy là oán trách nhưng mà cơ thể lại không tự chủ được đứng lên, lẳng lặng đi ra đến gần cửa, hướng về phía đối diện liếc một cái.
Cửa phòng Lâm Việt không đóng, Hàn Nặc hé mắt nhìn qua, không thấy bóng dáng Lâm Việt đâu. Hàn Nặc lại tiến lên mấy bước, đến cửa phòng Lâm Việt, rồi ló đầu ra, nhẹ nhàng nhìn quanh bên trong.
"Tiểu Nặc." Bóng dáng Lâm Việt đột nhiên vang lên sau lưng, "Ngươi làm gì ở đây?"
Hàn Nặc giật mình nhảy dựng lên, nhớ đến vừa nãy Tiểu Bố Đinh nói, mặt nàng lập tức đỏ bừng, từ cổ đỏ lên tới tận tai.
"Ta... Ta..." Hàn Nặc cảm thấy bộ dạng mình bây giờ chắc chắn là vô cùng bối rối.
"Ta vừa xuống lầu ép một ly nước trái cây, ngươi muốn uống không?" May mà Lâm Việt kịp thời giúp Hàn Nặc giải vây.
Hắn thật ra vốn dĩ xuống lầu ép nước trái cây cho Hàn Nặc, kết quả đi lên lại vừa hay nhìn thấy Tiểu Nặc đang núp ở cửa phòng hắn nhìn ngang ngó dọc.
"Ừm, Lâm Việt ca ca, nước trái cây nhiều không ngon, không thì chúng ta uống chút khác nhé?" Hàn Nặc đột nhiên nở một nụ cười gian xảo.
Được thôi, cuối cùng thì nàng vẫn làm theo lời Tiểu Bố Đinh nói. Hàn Nặc học sinh, ngươi còn nói rụt rè đâu, còn nói xấu hổ đâu? Ngươi còn có chút nguyên tắc nào không vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận