Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1812: Phụ trách 15 (length: 3899)

Chỉ là nàng vẫn luôn quen thuộc đem chính mình đặt ở vị trí thấp kém, cho nên mỗi một lần Kiều Diệc bảo nàng gọi tên hắn, nàng đều không có dũng khí.
Từ 5 năm trước, Kiều Diệc ở trong lòng nàng đã được đặt vào một vị trí rất cao, nàng vẫn luôn phải ngước nhìn hắn. Cho nên nàng chưa từng cảm thấy bọn họ bình đẳng, cũng không dám có ý nghĩ bình đẳng.
Kiều Diệc à...
Cái tên này trong hơn một ngàn ngày đêm đã sớm được Chu Tiểu Nghiên niệm thầm không biết bao nhiêu lần, nhưng số lần nàng thực sự gọi ra lại càng thêm ít.
Đã từng, trong lòng Chu Tiểu Nghiên, cái tên Kiều Diệc chính là cái tên hay nhất trên thế giới, nàng cũng rất muốn có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh hắn, rồi cứ thế gọi tên hắn.
"Kiều Diệc."
Nghe được Chu Tiểu Nghiên rốt cuộc trầm giọng gọi tên mình, Kiều Diệc không nhịn được cười.
"Ngươi đến đây sống có quen không?" Kiều Diệc lại hỏi.
Chu Tiểu Nghiên lại một lần rơi vào nghi hoặc, hôm nay Kiều Diệc không chỉ quá mức dịu dàng, hơn nữa thế mà lại còn quan tâm đến nàng!
Hắn đây là làm sao, bệnh theo chu kỳ tái phát à?
Nhưng miệng nàng cũng chỉ gật đầu đồng thời trả lời: "Rất tốt. Tỷ tỷ và tỷ phu đối với ta đều rất tốt, cũng rất chăm sóc ta, ta ở đây sống rất vui."
"Nha." Kiều Diệc chính mình cũng không rõ khi nghe Chu Tiểu Nghiên trả lời như vậy xong thì bản thân đang vui hay không vui?
Nếu bỏ qua tư tâm của hắn, Chu Tiểu Nghiên ở đây sống tốt, hắn hẳn là vui vẻ mới đúng. Dù sao nơi này có người thân duy nhất của nàng, hắn không có gì phải lo lắng.
Nhưng từ góc độ suy nghĩ của chính Kiều Diệc, trong lòng hắn lại có chút chua xót.
Bởi vì Chu Tiểu Nghiên rời xa hắn, rời khỏi Kiều thị, ngược lại sống càng vui vẻ hơn, vậy chẳng phải có nghĩa là trong lòng nàng hắn không có chút vị trí nào sao?
Nàng sẽ không muốn hắn, cũng sẽ không nhớ đến hắn, hắn trong lòng nàng chẳng phải là không có gì!
"Vu Hàn hắn đối với ngươi tốt không?"
Kỳ thật đây mới là câu trả lời mà Kiều Diệc muốn biết. Trước đó Kiều Tử Mạc từng nói với hắn, hiện tại mọi người ở Lâm thị đều cho rằng Chu Tiểu Nghiên và Vu Hàn là bạn trai bạn gái, hơn nữa chính bọn họ cũng không hề phủ nhận.
Nói thật, mặc dù lúc ấy Kiều Diệc khi nghe tin bát quái này tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng kỳ thật trong lòng hắn vẫn luôn rất để ý.
"Anh Vu Hàn?" Chu Tiểu Nghiên cũng không ngờ Kiều Diệc lại hỏi cô về Vu Hàn, kỳ thực cô không muốn nói đến Vu Hàn trước mặt Kiều Diệc, cho nên vừa nãy cô đều cố ý không nhắc tới anh.
"Anh ấy đối với ta cũng rất tốt."
"Cho nên... Ngươi sẽ ở cùng với anh ấy sao?"
Vấn đề của Kiều Diệc khiến Chu Tiểu Nghiên càng ngày càng chống đỡ không được, hơn nữa chuyện riêng tư như vậy trước đây cô chưa từng nói với cả Hàn Nặc tỷ tỷ. Không ngờ Kiều Diệc lại trực tiếp hỏi cô vấn đề này.
Hắn từ lúc nào trở nên quan tâm cô như vậy?
Giống như quan hệ của bọn họ còn chưa tính là bạn bè bình thường, có cần phải thảo luận chủ đề thân mật thế này không?
"Kiều tổng, ngài vì sao lại muốn hỏi tôi cái này?" Trong lúc kích động, Chu Tiểu Nghiên lại quên mất việc muốn gọi tên Kiều Diệc, bất quá Kiều Diệc cũng lười nhắc nhở nàng.
Hắn cũng không để ý nhiều đến việc Chu Tiểu Nghiên dùng cách xưng hô lạnh nhạt như vậy, hắn chỉ muốn nói cho nàng, giữa bọn họ có thể gọi nhau bằng tên.
Bởi vì quan hệ của bọn họ cũng không xa lạ như vậy.
"Bởi vì ta muốn biết." Kiều Diệc trả lời ngược lại thản nhiên.
"Vậy tôi có thể không trả lời không?"
Bởi vì đáp án này ngay cả chính Chu Tiểu Nghiên còn chưa nghĩ ra, cô biết trả lời Kiều Diệc như thế nào đây?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận