Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1456: Chúng ta 18 (length: 3642)

Chương 1456: Chúng ta 18
Buổi tối, Vu Hàn đến phòng Chu Tiểu Nghiên, thấy nàng đứng ở ban công không biết đang làm gì.
Vu Hàn bước tới.
"Ngoài này gió lớn như vậy, đứng đây nghĩ gì thế?"
Chu Tiểu Nghiên quay đầu, nhìn thấy Vu Hàn thì cười: "Sắp đến năm mới rồi, ta đang nghĩ sang năm mình sẽ thế nào, rồi sẽ ở đâu?"
"Hả?" Vu Hàn nghi hoặc, "Ở đâu? Đương nhiên vẫn ở đây chứ."
Trong lòng Vu Hàn bỗng dâng lên một chút bất an, lẽ nào Tiểu Nghiên đã chán ghét những ngày tháng bên cạnh hắn rồi sao? Sang năm, có phải nàng đang mong chờ sang năm có thể ở bên Kiều Diệc, như vậy nàng sẽ không cần ở đây nữa.
A, lẽ nào đó là điều ước năm mới của nàng sao?
"Đúng ha. Chắc là vẫn ở đây thôi. Mà này, anh năm mới định thế nào?" Chu Tiểu Nghiên đầu tiên thở dài, nhưng nhanh chóng chuyển chủ đề sang Vu Hàn.
Vu Hàn chợt nhớ đến cuộc nói chuyện giữa trưa với Chu Đình Đình, cái đề nghị mà hắn đã cự tuyệt giờ phút này lại hiện lên trong đầu. Hắn có chút do dự mở lời: "Năm mới định... Ừm..." Vu Hàn cúi đầu nhìn Chu Tiểu Nghiên, gió ngoài này rất lạnh, thổi mặt Tiểu Nghiên đỏ hết cả, nhưng nàng vẫn chăm chú nghe hắn trả lời.
"Rốt cuộc định thế nào vậy?"
"Anh không có tính toán gì cả. Nhưng mà này, anh chỉ nói nếu như nhé, nhỡ anh không còn ở Kiều thị nữa, em có thấy kỳ lạ không?"
"Hả?"
Chu Tiểu Nghiên đột nhiên ngây người. Sao anh trai lại có ý định rời Kiều thị? Lẽ nào anh ấy biết tâm tư mình? Nếu không tại sao anh ấy lại muốn rời khỏi Kiều thị?
"Anh chỉ là giả dụ thôi mà. Cả đời người ta chắc không thể mãi ở một chỗ được, cho nên anh đang nghĩ, nhỡ anh không làm ở Kiều thị nữa thì nên làm gì ở đâu?"
À, thì ra là vậy sao?
Chu Tiểu Nghiên thế mà thở phào nhẹ nhõm. Không biết vì sao, khi nghe anh trai nói muốn rời khỏi Kiều thị, lòng nàng bỗng hoảng hốt, cứ như mình sắp mất đi một thứ gì đó rất quan trọng vậy.
Bây giờ xem ra, anh trai chỉ là nói vu vơ thôi. Lòng nàng bỗng bình yên trở lại.
"Anh trai giỏi như vậy, đương nhiên đi đâu cũng sẽ làm rất tốt thôi."
"Lại nữa rồi. Ai cho em khen anh?"
"Em nói thật mà."
"Ha ha." Vu Hàn bất đắc dĩ lắc đầu.
"Nhưng mà, em nghĩ nhé, nếu như anh trai có một ngày muốn thay đổi cách sống, thì có thể cân nhắc chuyển sang thành phố khác, sống cuộc đời khác ấy."
"Ồ?" Vu Hàn cười nói: "Nghe có vẻ không tệ nhỉ. Vậy nếu anh đến một thành phố khác, em có chịu đi cùng không?"
"Hả?" Chu Tiểu Nghiên ngớ người cắn môi, "Cái này..."
"Em không phải trợ lý của anh sao? Làm trợ lý của anh chẳng lẽ không phải anh đi đâu em đi đó sao?"
Vừa nãy câu nói có vẻ hơi ái muội, Vu Hàn cũng thấy Chu Tiểu Nghiên ngại ngùng, nên anh vội vàng giải thích lại, mang chút đùa vui, cũng gắn với công việc hiện tại của họ.
"Nhưng mà chẳng lẽ cả đời em phải làm trợ lý cho anh sao? Hừ!"
"Làm trợ lý của anh có gì không tốt? Hay là mình đổi đi, anh làm trợ lý cho em được không?"
"Anh trai lại trêu em nữa rồi! Không thèm để ý tới anh."
Chu Tiểu Nghiên nói xong giả bộ giận dỗi xoay người đi, tiếp tục ngắm cảnh đêm bên ngoài.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận