Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 137: Bóng rổ thi đấu vòng tròn (length: 3807)

Buổi chiều thứ tư tan học, lớp trưởng đến trước bàn Lâm Việt.
"Lâm Việt, tối cơm nước xong xuôi, 6 giờ đến sân bóng rổ số 1 tập trung, chúng ta muốn cùng đội viên lớp hai và lớp ba luyện tập trước."
Lâm Việt đáp: "Biết rồi, lớp trưởng, ta sẽ đi đúng giờ."
Hàn Nặc hớn hở: "Anh Lâm Việt, em có thể đi xem được không? Có thể dẫn theo đám bạn em không?"
Lâm Việt gõ nhẹ đầu Hàn Nặc: "Hôm nay chỉ là ba lớp làm quen với nhau, sắp xếp vị trí thôi, có chơi bóng đâu mà xem! Em cứ ở phòng ngủ chơi đi! Tối ngoài sân gió lớn lắm."
Hàn Nặc bĩu môi: "Vậy thôi. Vậy chờ các anh bắt đầu luyện bóng, nhớ dẫn em đi xem nha!"
Lâm Việt lắc đầu cười nhẹ: "Được, đến lúc đó nhất định dẫn em đi, dù sao anh đang cần người nhặt bóng mà!"
"Em không thèm nhặt bóng đâu! Em chỉ phụ trách mua nước thôi!"
"Đi! Không cần em nhặt bóng. Vậy giờ chúng ta đi ăn cơm được không? Em xem, bây giờ là 4 giờ 50 rồi, anh ăn cơm xong còn phải về phòng thay quần áo."
"À, được! Em cũng đói bụng rồi. Vậy chúng ta đi nhanh thôi!"
Hàn Nặc đứng dậy, thu dọn sách vở trên bàn, cất vào ba lô, rồi cùng Lâm Việt vui vẻ đi về phía nhà ăn Nguyệt Lạc.
Ăn cơm xong, Lâm Việt liền về phòng ngủ thay quần áo, chuẩn bị cho buổi bóng rổ. Còn Hàn Nặc thì một mình về phòng, cùng Tiểu Bố Đinh các nàng.
Tiểu Bố Đinh dạo này mê game, đã bắt đầu bỏ bữa. Ngoài giờ học, toàn bộ thời gian đều cắm mặt vào game. Đến cả bữa tối hôm nay cũng là Trần Thu Dĩnh giúp cô nàng và La Tiệp mua.
Hàn Nặc về phòng ngủ thì thấy Tiểu Bố Đinh đang ngồi trước máy tính, vừa chơi game vừa ăn tối.
Hàn Nặc khinh bỉ liếc nhìn: "Tiểu Bố Đinh, xem bộ dạng của cậu bây giờ kìa. Hôm nay đã rửa mặt chưa? Chải đầu chưa? Người không ra người, quỷ không ra quỷ, cậu không sợ chồng trong game nhìn thấy cậu mà chạy mất à!"
Tiểu Bố Đinh không thèm quay đầu, mắt vẫn dán chặt vào màn hình: "Ta không sợ! Hắn có biết ta là ai đâu, mặc dù hắn nói với ta hắn cũng ở thành phố A, nhưng thành phố A to như vậy, tỷ lệ gặp được quá nhỏ! Ta đâu có như ngươi, ngày nào cũng phải hẹn hò với bạn trai soái ca, cho nên phải ăn mặc xinh đẹp chỉnh tề. Còn ta à, cứ tùy tiện thôi!"
La Tiệp cũng gật đầu phụ họa: "Đúng! Mấy đứa độc thân cẩu như tụi này à! Mỗi ngày ngoài đi học ra, thời gian còn lại đều ở trong phòng, có gì đâu mà trang điểm! Mà nói đi cũng phải nói lại, ta với Tiểu Bố Đinh có rửa mặt chải đầu đó nha, Tiểu Nặc cậu đừng có oan cho tụi ta!"
"Được rồi, được rồi." Hàn Nặc im lặng, về phía giường của mình, nhấc chân chuẩn bị leo lên giường!
Tô Tiểu Bộ vừa ăn cơm xong, đứng dậy đi rửa chén, vừa hay thấy Hàn Nặc đang định trèo lên giường.
"Ngọa Tào! Bạn Hàn Nặc ơi, cậu có chút ý chí không vậy! Ăn xong là ngủ à!"
Hàn Nặc gật đầu: "Ừ, dù sao ta cũng chẳng có việc gì làm, vẫn là nằm trên giường thoải mái hơn."
"Lâm Việt nhà ngươi đâu? Tối không đi cùng ngươi à! Thế mà sớm vậy đã thả ngươi về!" Trần Thu Dĩnh hỏi.
"Tối hắn phải đi tập bóng rổ, nên ta về trước."
"Vậy sao cậu không đi xem cùng?"
"Ta cũng định đi xem, nhưng anh Lâm Việt bảo hôm nay chỉ là làm quen với lớp hai, lớp ba thôi, không chơi bóng, không có gì hay, nên ta về."
Bạn cần đăng nhập để bình luận