Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 184: Buông tay (length: 3856)

Tô Tiểu Bộ nghĩ ngợi, gửi đi một chuỗi dấu chấm hỏi.
" ? ?"
Duyên Lai: "Mặc vào!"
Tô Tiểu Bộ đành phải nghe lời đổi lại lễ phục dạ hội màu lam. Lễ phục dạ hội rất đẹp, phía sau còn có một cái nơ con bướm. Nếu là ở bình thường, Tô Tiểu Bộ nhất định sẽ cảm thấy rất đẹp mắt, nhưng hiện tại đứng giữa băng thiên tuyết địa, mặc quần áo mỏng manh như vậy, thật sự làm nàng cảm thấy lạnh từ trong ra ngoài.
Không sai, nàng thay nàng "Tiểu Bố Đinh" cảm thấy lạnh.
Bất quá cẩn thận nhìn một chút, xung quanh đều là trắng xóa hoàn toàn, chỉ có nàng và Duyên Lai mặc quần áo màu xanh lam, ngược lại lại có một vẻ đẹp khác lạ.
Duyên Lai: "Muốn bắt đầu, ngươi chuẩn bị xong chưa?"
Tiểu Bố Đinh: "Ừm? ?"
Một giây sau, trên bầu trời liền bay xuống vô số hoa hồng.
Hệ thống nhắc nhở: Duyên tặng ngươi 999 đóa hoa hồng đỏ, ngươi thật quyến rũ!
Đầy trời cánh hoa hồng, bay xuống giữa thế giới trắng bạc này, Tô Tiểu Bộ lần đầu tiên cảm thấy hóa ra hiệu ứng hoa tươi trong ZS lại có thể đẹp như vậy.
Nàng cũng không phải lần đầu nhận được hoa của Duyên Lai, nhưng không lần nào khiến nàng cảm thấy tim đập thình thịch như hôm nay.
Tiểu Bố Đinh: "Vậy nên, ngươi gọi ta đến đây chỉ vì tặng hoa cho ta?"
Hắn cũng rất hiểu lãng mạn, chỉ là khổ nàng mất công chạy đi. Nhưng nghĩ đến Duyên Lai cũng là một người như vậy leo lên, hơn nữa còn một mình đợi nàng một giờ trên đỉnh núi, Tô Tiểu Bộ lại thấy trong lòng ấm áp.
Duyên Lai: "Đúng vậy. Nhưng ngươi biết hôm nay là ngày gì không?"
Tô Tiểu Bộ im lặng.
Ngày gì?
Nàng với Duyên Lai quen biết chưa đến một tháng, chắc không phải là ngày kỷ niệm gì đó. Với lại hôm nay cũng không phải ngày lễ gì, nghĩ một chút nàng gõ lên bàn phím: "Thứ hai?"
Ngồi trước máy tính, Tạ Nguyên liếc mắt, con heo Tiểu Bố Đinh này đúng là ngốc! Thứ hai có thể tính ngày lễ sao?
Duyên Lai: "Hôm nay là kỷ niệm hai mươi ngày kết hôn của chúng ta đó!"
Tiểu Bố Đinh: "Hả?"
Tô Tiểu Bộ hoàn toàn mờ mịt. Thì ra còn có cái gọi là kỷ niệm hai mươi ngày à?
Vậy, Duyên lừa nàng đến đỉnh núi này, tặng nàng quần áo đẹp và hoa hồng, là vì chúc mừng hai mươi ngày kết hôn sao?
—— Tô Tiểu Bộ nói đến đây, cả khuôn mặt đều tươi cười rạng rỡ. Nàng vốn đã rất đáng yêu, giờ cười lên càng thêm má lúm đồng tiền, trông càng mê người.
Tạ Nguyên và Kiều Tử Mạc vừa lúc đi đến trước mặt các nàng.
Tạ Nguyên nhìn dáng vẻ của Tô Tiểu Bộ, trong mắt không giấu được sự cưng chiều.
Vợ của hắn quả nhiên xinh đẹp, chỉ là không biết khi nào mới có thể quen nhau với nàng đây?
Kiều Tử Mạc bưng bàn ăn, ra vẻ ông chủ gõ gõ bàn của Hàn Nặc và các nàng.
"Uy! Tiểu Hàn Nặc! Ta có thể ngồi ở đây không?"
Hàn Nặc cạn lời nhìn Kiều Tử Mạc. Hắn chẳng phải công tử nhà giàu sao? Làm gì lại học nàng đến nhà ăn dùng cơm? Còn muốn chiếm chỗ bên cạnh nàng nữa chứ!
Làm ơn, cái bàn này tuy không phải bàn bốn người, nhưng hiện tại bốn người bọn họ ngồi là vừa đủ. Nếu lại thêm hai người đàn ông lớn vào, nhất định sẽ chật!
Hàn Nặc không chút do dự cự tuyệt: "Không được! Nhà ăn to như vậy, các ngươi không biết tìm chỗ khác mà ngồi sao?"
Tô Tiểu Bộ ở dưới gầm bàn vụng trộm đá Hàn Nặc một cái, còn nháy mắt với cô nàng.
Nam thần của nàng cũng đang ở đây mà, đừng đuổi mất nam thần của nàng.
Kiều Tử Mạc bất đắc dĩ buông tay, đã để bàn ăn bên cạnh Hàn Nặc: "Nếu có chỗ khác thì ta cũng không ngồi đây đâu! Nhưng bây giờ hết chỗ rồi!"
Hàn Nặc nhìn quanh nhà ăn một chút, quả nhiên, bây giờ đang là lúc nhà ăn đông nhất, khắp nơi đều đã ngồi kín chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận