Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 962: Mang thai (length: 3910)

Hàn Nặc vẫn luôn không hỏi Tiểu Bố Đinh, hiện tại nàng cùng Tạ Nguyên rốt cuộc là quan hệ như thế nào.
Nhưng là Trần Thu Dĩnh từng lén nói cho nàng, Tiểu Bố Đinh hiện tại cũng không có cùng Tạ Nguyên chia tay, nhưng là tình hình cũng không tốt lắm.
Tô Tiểu Bộ này đột nhiên cười tươi, lại làm cho Hàn Nặc không hiểu cảm thấy có chút khó chịu. Chỉ là nàng không muốn vạch trần nụ cười ngụy tạo của Tiểu Bố Đinh.
Sau đó vẫn là Trần Thu Dĩnh lập tức đổi đề tài, dời sự chú ý của mọi người.
"Đúng rồi, Tiểu Nặc, nàng có tên thật sao?"
"Tên ở nhà là Tiếu Tiếu, mẹ ta và Lâm Việt đặt."
"Lâm Tiếu Tiếu?"
"Ừm."
"Thật là dễ nghe."
Thật ra ban đầu đặt tên "Tiếu Tiếu" này, tự nhiên là vì muốn cho con cả đời đều có thể vui vẻ. Về sau Hàn Nặc lại phát hiện, tên Tiếu Tiếu không phải cũng vừa vặn giống cái Cương Hảo Đích Vi Tiếu của ca ca Lâm Việt sao, cho nên nàng cũng vui vẻ chấp nhận.
Ngày đầy tháng của Lâm Tiếu Tiếu, có rất nhiều người đến. Ngay cả Nghiêm Du Thành lâu rồi không gặp cũng tới.
Sau khi tốt nghiệp, Nghiêm Du Thành liền chuyên tâm bắt đầu nghiên cứu đồ ngọt, hai năm qua, quy mô của Kết Tử Nhan đã lớn hơn trước đây gấp mấy lần, còn mở thêm mấy chi nhánh.
Hàn Nặc hiện tại rất ít gặp Nghiêm Du Thành, thỉnh thoảng nghe tin đều là Vương Tiểu Long nói cho nàng biết. Hôm nay Nghiêm Du Thành có thể đến, Hàn Nặc vẫn rất cảm kích.
Nàng không ngốc, nàng thật ra vẫn luôn biết Nghiêm Du Thành đang trốn tránh nàng.
Chỉ là có một số chuyện, biết rõ là không thể, nàng cũng không cách nào hứa hẹn với người khác điều gì, vậy phương thức tốt nhất chính là vĩnh viễn không cho người ta hy vọng.
Hôm nay Vương Tiểu Long cũng đi cùng Nghiêm Du Thành. Hắn cùng Kiều Tử Mạc bọn họ giống nhau, nhỏ hơn Hàn Nặc một khóa, cũng là năm nay tốt nghiệp. Sau khi tốt nghiệp, Vương Tiểu Long cũng không đi nơi khác, Nghiêm Du Thành mở rất nhiều chi nhánh, hiện tại hắn đang giúp Nghiêm Du Thành quản lý một trong số đó.
Vương Tiểu Long vẫn là một tên giỏi khuấy động không khí, vừa nhìn thấy Lâm Tiếu Tiếu, liền không nhịn được trêu chọc.
"Tiểu Nặc tỷ tỷ, chị đúng là người thắng cuộc rồi! Người ta vẫn còn là cẩu độc thân, chị đây lão công, con cái, sự nghiệp đều có!"
"Ngươi cũng có thể mà. Cố lên nha! Có muốn tỷ tỷ giúp ngươi giới thiệu bạn gái không?"
"Thật sao, ở đâu?"
"Ngươi nhìn bên kia."
Hàn Nặc lén chỉ Vương Tiểu Long đến Trần Thu Dĩnh đang uống cà phê ở trong sân cùng Tiểu Bố Đinh.
"Oa... Chị kia đẹp thật. Liệu người ta có để ý đến ta không?" Vương Tiểu Long nhìn thấy Trần Thu Dĩnh lập tức bị mê hoặc.
Mấy năm nay Dĩnh Dĩnh thay đổi rất nhiều, người gầy hơn, cũng đẹp hơn, khí chất lại càng khác với trước kia.
Thật ra bên cạnh Dĩnh Dĩnh cũng không thiếu người theo đuổi, bất quá nàng ôm tâm lý thà thiếu còn hơn qua loa, đến bây giờ cũng chưa chấp nhận ai. Hôm nay Hàn Nặc cũng chỉ tiện miệng nói một chút, Tiểu Long là một đứa trẻ ngoan, nhân phẩm, tính cách gì đó, Hàn Nặc đều hiểu rõ, như vậy cũng yên tâm.
"Gọi gì tỷ tỷ hả?" Hàn Nặc trừng Vương Tiểu Long một cái, tên này, bây giờ cũng làm quản lý cửa hàng rồi, sao vẫn giống con nít thế.
Cái vẻ ngây ngốc này, sẽ không dọa cho Dĩnh Dĩnh chạy mất đó chứ.
Bất quá Hàn Nặc cũng chỉ tùy tiện gán ghép thôi, còn lại thì phải xem Dĩnh Dĩnh và Tiểu Long rốt cuộc có duyên phận hay không.
Tình cảm trên đời này, điều không thể ép buộc nhất chính là cưỡng cầu.
Mọi thứ tùy duyên thôi, đương nhiên cũng cần phải tự mình cố gắng mới được.
"Đó chẳng phải bạn của Tiểu Nặc tỷ tỷ sao, cho nên ta gọi tỷ tỷ cũng không sai mà." Vương Tiểu Long có chút vô tội.
"Thảo nào ngươi là cẩu độc thân đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận