Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 768: Chúng ta về nhà đi (length: 3750)

Hàn Nặc vừa vào đến phòng Lâm Việt, liếc mắt liền thấy được trên bàn sách của Lâm Việt đặt ảnh chụp nàng và Lâm Việt.
Nàng tạm thời chưa kịp phản ứng, tấm hình này chụp lúc nào, nàng làm sao không biết?
Lâm Việt thấy nàng ngẩn người nhìn ảnh chụp, sau đó đi qua cười cầm khung ảnh lên, đưa tới trước mặt Hàn Nặc.
"Có phải cảm thấy quen mắt không?"
"Đúng vậy. Lâm Việt, tấm ảnh này của ngươi từ đâu ra vậy?"
Rõ ràng lúc đó hai người bọn họ đều ở bên cạnh đu dây, nàng ngồi, Lâm Việt đứng. Vậy ai chụp tấm ảnh này?
"Thật ra tấm hình này ta cũng là vô tình phát hiện trong phòng khách, hình như là dì Vương chụp."
"À." Hàn Nặc cười, không ngờ dì Vương chụp ảnh kỹ thuật còn rất tốt.
Động tác này, khoảnh khắc này, còn cả biểu cảm của nàng và Lâm Việt lúc đó đều bắt được đặc biệt tinh tế, khiến người ta vừa nhìn liền có một loại cảm giác hạnh phúc.
"Đáng tiếc là chụp bằng điện thoại, pixel không tốt lắm, nếu không ta đã mang đi phóng lớn rồi." Lâm Việt có chút tiếc nuối.
"Không sao không sao, ta thấy nhỏ cũng rất tốt, đáng yêu."
"Ừm, được rồi, ngươi ngồi trước một lát đi." Lâm Việt đưa cho Hàn Nặc một chén cà phê, "Uống chút cà phê cho ấm người, dù khuya rồi uống cà phê không tốt lắm."
Biểu cảm của Hàn Nặc lập tức trở nên vi diệu một chút, nhìn chằm chằm ly cà phê một hồi lâu.
Nàng hiện tại đã hoàn toàn bị đầu óc tự tưởng tượng của mình thuyết phục, thật sự cảm thấy trong ly cà phê này Diệp Tuyết đã bỏ cái gì đó vào.
"Ờ... Ngươi để đó một lát đi, lát nữa ta uống."
"Không uống thì nguội!" Vừa nói, Lâm Việt đã bưng ly của mình lên uống một ngụm lớn.
Hàn Nặc: "!!!"
Nàng trong nháy mắt lại tự vẽ ra một hình ảnh, nếu như trong ly cà phê kia có cái gì đó, vậy lát nữa Lâm Việt có thể đột nhiên nổi thú tính, sau đó như vậy như vậy với nàng sao?
Sau đó, mặt Hàn Nặc lại đỏ lên!
"Ơ, Tiểu Nặc, mặt ngươi sao lại đỏ thế? Có phải bị cảm không?" Lâm Việt đưa tay lên sờ trán Hàn Nặc, quả nhiên rất nóng!
Hàn Nặc im lặng, đó là vì nàng nghĩ đến những hình ảnh không thích hợp với trẻ em, nên mới đỏ mặt nóng lên có được không? Nhưng làm sao giải thích với Lâm Việt đây.
"Ta không bị cảm." Hàn Nặc luống cuống tay chân đẩy tay Lâm Việt ra, "Có thể là do phòng ngươi không thoáng khí, nên ta thiếu dưỡng khí thôi. Lâm Việt, ngươi đi mở cửa sổ ra một chút đi."
"À." Lâm Việt nửa tin nửa ngờ.
Nhưng hắn vẫn nhanh chóng đi mở một chút khe cửa sổ.
"Phù..." Hàn Nặc khẽ thở ra, cũng may Lâm Việt không nhận ra nàng đang nghĩ gì.
Hơn nữa việc nàng bảo Lâm Việt đi mở cửa sổ còn có chút tư tâm, đó là nếu trong ly cà phê kia thật sự có thêm gì đó, vậy có lẽ để Lâm Việt hóng chút gió lạnh, hắn cũng sẽ tỉnh táo hơn.
Nhưng Hàn Nặc đúng là đã nghĩ nhiều, ly cà phê này là dì Vương pha, thật sự không có thêm gì cả.
Mà sở dĩ Diệp Tuyết bảo dì Vương pha cà phê cho bọn họ, cũng là vì nghĩ đôi tình nhân nhỏ vừa mới hòa lại, khó tránh khỏi tâm tình kích động đến ngủ không được, cần chút cà phê để tỉnh táo buổi tối tâm sự cho lâu.
Khi Lâm Việt trở về, mặt Hàn Nặc đã không còn đỏ như vậy nữa, cho nên hắn cũng hoàn toàn tin rằng, chắc vừa rồi là do phòng không thoáng khí, nên mới khiến Tiểu Nặc cảm thấy thiếu dưỡng mà đỏ mặt.
"Đúng rồi, Tiểu Nặc. Ta nhớ hồi quốc khánh, chúng ta đi thành phố C, mua một đôi gấu trúc ở trên một con phố cổ, ngươi còn nhớ không?"
"À?" Nghe thấy hai chữ gấu trúc, mặt Hàn Nặc trong nháy mắt trở nên ảm đạm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận