Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1435: Khoảng cách 25 (length: 3830)

"Ừm..." Kiều Tử Mạc khẽ gật đầu.
Không ngờ giữa Chu Đình Đình và Chu Tiểu Nghiên lại có nguồn gốc như vậy? Xem ra hắn không ở những ngày này, bên cạnh Kiều Diệc hình như xảy ra không ít chuyện!
Ừ, cha mẹ sắp xếp Đình Đình đến Kiều thị, kết quả anh trai lại cứ tìm Chu Tiểu Nghiên làm cùng Đình Đình đi giả làm bạn gái, hắn đây là định tức chết Chu Đình Đình sao?
Chiêu này vẫn là rất tuyệt, Đình Đình yêu thích anh cả như vậy, kết quả lại trơ mắt nhìn hắn chọn người khác, trong lòng khẳng định đã sớm hận đến nghiến răng rồi chứ?
Kiều Tử Mạc từ nhỏ đến lớn cũng xem không ít phim truyền hình cẩu huyết 8 giờ tối với mẹ, cũng biết phụ nữ một khi bắt đầu ghen tị thì thực đáng sợ. Thế nhưng vừa rồi hắn ở trên kia, lại thấy Chu Tiểu Nghiên và Đình Đình ở văn phòng Vu Hàn chung sống vui vẻ?
Ừm, Kiều Tử Mạc đột nhiên có chút bội phục các nàng.
"Ngươi ừ cái gì, ta là hỏi ngươi thấy em gái Hàn Nặc, ngươi không có ý kiến gì sao?" Xem ra Chu Đình Đình có ý khác.
"Ta có thể có ý kiến gì không?" Kiều Tử Mạc hỏi ngược lại, "Ta và nàng có quen biết đâu."
"Thế nhưng nàng là em gái Hàn Nặc đó, điểm này ngươi cũng không để ý? Nghe nói nàng và Hàn Nặc lớn lên rất giống, phải không?"
Thực ra trước đây Chu Đình Đình cũng chưa từng gặp Hàn Nặc, lần đầu nàng nhìn thấy Hàn Nặc là lần trước tại buổi tụ tập ở nhà Kiều Diệc. Lần đó nàng chỉ cảm thấy đột nhiên hiểu rõ vì sao trước đây cô gái này có thể khiến Kiều Tử Mạc mê đến thần hồn điên đảo. Mà khi Chu Tiểu Nghiên và Hàn Nặc đứng cạnh nhau, Chu Đình Đình phát hiện đôi tỷ muội này, thật ra vẫn có vài phần giống nhau.
Chỉ là khí chất của các nàng có chút khác nhau, Hàn Nặc tuy rằng đã kết hôn sinh con, nhưng khí chất nhìn vẫn tươi tắn hơn so với Chu Tiểu Nghiên, còn Chu Tiểu Nghiên thì lại tĩnh lặng hơn so với nàng.
"Giống sao?" Kiều Tử Mạc lắc đầu, "Ta thấy không giống thì hơn. Với ta thì mỗi người đều là độc nhất vô nhị, Hàn Nặc là Hàn Nặc, Chu Tiểu Nghiên là Chu Tiểu Nghiên."
"Vâng vâng vâng..." Chu Đình Đình lại không nhịn được cười trêu, "Trong lòng ngươi khẳng định cảm thấy Hàn Nặc là độc nhất vô nhị."
"Ngươi lại nữa rồi?" Kiều Tử Mạc làm bộ liếc Chu Đình Đình một cái, "Đình Đình, nếu ngươi còn trêu ta nữa, ta coi như đi đấy nhé?"
"Ấy, đừng mà. Chúng ta khó khăn lắm mới gặp được một lần, ngươi đi luôn thế, lần sau gặp lại không biết là lúc nào."
"A... Giả dối." Kiều Tử Mạc lẩm bẩm nói, "Ta nhiều năm như vậy đều không ở trong nước, ta cũng không thấy ngươi có nhớ ta lắm đâu? Bình thường cũng không thấy ngươi gọi điện thoại cho ta, nhắn tin gì đó. Hừ, ta thấy ngươi, ngoài anh ta ra, thì cũng không muốn gặp người khác đâu."
"Ta đâu có..." Chu Đình Đình đột nhiên đỏ mặt, không nhịn được giải thích, "Ngươi và anh Kiều Diệc với ta mà nói đều quan trọng như nhau."
"Thôi đi. Ngươi ở trước mặt ta đừng giả bộ nữa. Với cả mẹ ta đều nói, cảm thấy ngươi và anh ta rất xứng đôi, còn có ý muốn tiếp tục tác hợp các ngươi đấy?"
"A? Dì ấy thật sự nói thế sao?" Trong lòng Chu Đình Đình đột nhiên dâng lên niềm vui.
Nếu dì ấy cũng nói giống như Kiều Tử Mạc, vậy chắc chắn không thể giả, điều này khiến lòng nàng lại thêm một viên thuốc an thần. Lúc trước khi nàng nói muốn rời khỏi Kiều thị, dì ấy có chút phản đối, còn bảo nàng hãy cố thêm chút nữa, nhưng khi đó nàng khăng khăng muốn rời đi, dì ấy cũng không còn cách nào. Chu Đình Đình còn sợ chú Kiều và dì ấy trách tội nàng nữa chứ.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận