Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2988: Thanh minh 23 (length: 3844)

Kiều Tử Mạc con người này nói thế nào đây, bởi vì từ nhỏ bị làm hư nên, hắn mà thật sự ghét một ai, muốn cự tuyệt một người á, thì sẽ là không lưu tình chút nào mà cự tuyệt.
Hắn sẽ không đi để ý nhiều như vậy, hắn chỉ quản hắn tự cao hứng.
Dù sao gần như tất cả mọi người đều biết tính khí thiếu gia nhà hắn, cũng rõ là một người thất thường như vậy. Hắn mà muốn để ý đến ai, thích ai, liền sẽ luôn đối ngươi tốt, sẽ móc tim móc phổi vì ngươi nỗ lực. Nhưng mà hắn mà không ưa ai, thì lại khác. Hắn sẽ không đối ngươi hạ lời hay gì.
Nhìn hắn cùng Kiều Diệc đối đãi Chu Đình Đình là biết ngay.
Kiều Diệc ngược lại bây giờ đối Chu Đình Đình cũng còn giữ lại một chút thể diện, hắn sẽ cố kỵ đến quan hệ Kiều gia và Chu gia, nên sẽ không so đo với Chu Đình Đình thế nào.
Nhưng mà Kiều Tử Mạc thì khác, hắn chính là một con người thất thường như vậy, hắn hiện tại mà thấy Chu Đình Đình, cũng đều có gì nói nấy, một chút cũng không hạ lời tốt với Chu Đình Đình.
Hắn sẽ không như Kiều Diệc mà để ý nhiều như thế. Đại khái cũng bởi vì hắn là em trai, là người nhỏ nhất trong nhà mà thôi. Nên hắn không có trách nhiệm tinh thần nặng nề như thế, mọi thứ cũng sẽ không nghĩ nhiều.
"A, được thôi."
Sau đó khoảng thời gian kế tiếp, chính là Chu Tiểu Nghiên tự mình gọi một đống bài, sau đó một mình ở đó tự mình vui hát. Còn Kiều Diệc và Kiều Tử Mạc thì sao, bọn họ lại ở đó uống rượu.
Chu Tiểu Nghiên đôi khi cũng sẽ qua cùng bọn họ uống hai ly, khi đó những bài đã gọi, vừa khéo lại thành nhạc nền.
Bất quá trong đó, Kiều Diệc liền thật một ca khúc cũng không hát. Không biết có phải hắn bình thường quá chuyên chú vào công việc hay không, nên nhiều năm chưa từng nghe nhạc thịnh hành, cho nên nàng cùng Kiều Tử Mạc gọi mấy bài này, Kiều Diệc mới có thể một bài cũng không biết hát. Ờ, thật ra Chu Tiểu Nghiên rất muốn nghe Kiều Diệc hát, nàng trước giờ chưa từng nghe Kiều Diệc hát. Cũng không biết lúc hắn hát là sẽ như thế nào, có giống như bình thường lúc làm việc, cũng nghiêm túc, nghiêm túc không?
Chu Tiểu Nghiên nghĩ một chút, nếu Kiều Diệc nhíu mày, mặt mày nghiêm nghị mà hát, không hiểu sao, chỉ thấy hơi buồn cười.
Bất quá Chu Tiểu Nghiên biết, mặc kệ Kiều Diệc dùng bộ dạng biểu cảm nào để hát, cũng sẽ soái thôi.
Nên Kiều Diệc rốt cuộc muốn khi nào, mới chịu mở miệng hát đây?
Trong lòng Chu Tiểu Nghiên, trong mắt đều tràn đầy mong chờ, cơ bản mỗi khi một bài bắt đầu, nàng đều vụng trộm nhìn về phía Kiều Diệc, xem hắn có thể sẽ đột nhiên nói một câu: "Ồ, bài này ta biết hát á, ta hát cùng với ngươi nha!"
Nhưng mà vẫn luôn chờ thật lâu, Chu Tiểu Nghiên đều chỉ thấy Kiều Diệc và Kiều Tử Mạc bên cạnh uống bia uống đến khoái trá, một chút cũng không có ý định muốn mở miệng hát! !
Ai da, chẳng lẽ Kiều Diệc thật là ngũ âm không được đầy đủ nên, mới không chịu mất mặt trước mặt nàng?
Nhưng mà nàng có để ý mấy chuyện đó đâu, ngược lại... Nàng còn rất mong chờ được nghe bộ dạng đáng yêu của Kiều Diệc hát lạc điệu nữa chứ. Chỉ là Kiều Diệc cũng không cho nàng cơ hội này.
Thừa dịp Kiều Diệc và Kiều Tử Mạc nói chuyện phiếm, Chu Tiểu Nghiên một mình lại lặng lẽ gọi thêm rất nhiều bài.
Đằng nào Kiều Diệc nói, hắn đã thật lâu không nghe nhạc rồi, vậy nàng gọi ít bài nhạc cũ vậy. Mười năm trước, hai mươi năm trước? Vậy chắc chắn sẽ có bài Kiều Diệc biết hát chứ?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận