Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 618: Ngươi không ngại sao (length: 3748)

Hàn Nặc "Ừ" một tiếng, vừa muốn quay người trở về phòng, lại nghe được Lâm Việt lại hỏi một câu.
"Ngươi bóng rổ luyện đến đâu rồi?"
Bóng lưng Hàn Nặc lập tức run rẩy một chút, cảm xúc đột nhiên có chút kích động lên. Thì ra Lâm Việt ca ca còn biết nàng tuần sau muốn tham gia kiểm tra bóng rổ sao? Nàng còn tưởng rằng hắn cùng Lý Tâm Nghi ở cùng một chỗ, liền không quan tâm chuyện của nàng.
"Ừm, còn tốt." Hàn Nặc trả lời.
Lâm Việt nhàn nhạt cười: "Kiều Tử Mạc đánh bóng rổ rất tốt, ở A đại cũng coi là đỉnh, có hắn dạy ngươi chơi bóng, ngươi không cần lo lắng."
Nghe lời Lâm Việt nói, Hàn Nặc đột nhiên quay đầu, có chút mờ mịt nhìn Lâm Việt.
Lâm Việt ca ca hiện tại là muốn đem nàng giao cho Kiều Tử Mạc sao? Nàng vừa mới còn tưởng rằng Lâm Việt đột nhiên nhớ tới nàng, là chuẩn bị đích thân dạy nàng đánh bóng đấy, thật không ngờ là như vậy!
"Ừm, ta đã biết, ta sẽ hảo hảo luyện tập."
Hàn Nặc nói xong câu này, quay người vào phòng, tiện tay đóng cửa phòng.
Lâm Việt yên lặng nghe tiếng cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, nhìn ánh mắt có chút thất vọng của Tiểu Nặc.
Hắn vừa mới đại khái là đầu óc bị rút gân, cho nên mới nói ra như vậy. Biết rõ nói như vậy Tiểu Nặc sẽ không vui, nhưng vì sao hắn vẫn nói như vậy?
Hắn là từ lúc nào trở nên do dự, nhu nhược không chịu nổi thế này?
Còn nhớ rõ lúc Tiểu Nặc mất trí nhớ, hắn nói với nàng, mặc kệ nàng làm gì, mặc kệ nàng có thể nhớ tới hắn hay không, hắn sẽ ở chỗ đó vẫn luôn chờ nàng.
Hắn từng nói nàng chính là phương hướng của hắn, hắn sẽ vĩnh viễn vì nàng mà cố gắng.
Nhưng bây giờ thì sao? Hắn giống như căn bản không làm được những điều này. Thậm chí đến việc đi cùng Tiểu Nặc tìm kiếm chân tướng cũng không làm được.
Lâm Việt càng nghĩ càng thấy mình vô dụng, không tiếng động thở dài một hơi, sau đó mới đi xuống lầu.
Lâm Việt đi đến phòng ăn rót cho mình một ly nước, uống một hơi cạn sạch, trên đường trở về mới phát hiện Diệp Tuyết vẫn ngồi ở phòng khách, hơn nữa còn dùng ánh mắt có vẻ kỳ quái để ngó chừng hắn.
"Mẹ?" Lâm Việt chần chờ một chút, "Người... Còn chưa ngủ ạ?"
"Ừm, đang suy nghĩ một số việc, ngủ không được."
Lâm Việt đi tới, ngồi xuống bên cạnh Diệp Tuyết.
"Sao vậy, mẹ?"
Diệp Tuyết không trả lời trực tiếp, mà ngẩng đầu nhìn lên lầu, "Tiểu Nặc ngủ rồi?"
"Nàng về phòng rồi."
"À." Diệp Tuyết mới rốt cuộc nhìn Lâm Việt, "Tiểu Việt, ngươi có cảm thấy Tiểu Nặc lần này trở về giống như có chút không giống?"
"Không có mà. Sao vậy, mẹ?"
Trong lòng Lâm Việt đột nhiên run rẩy một chút, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, làm cho hắn không còn tinh lực nghĩ nhiều nữa. Tiểu Nặc cùng trước kia không giống sao? Lâm Việt cẩn thận suy nghĩ, hình như điểm duy nhất không giống chính là có vài lần, trong mắt nàng hắn thấy được ánh mắt không giống trước kia?
Kiều Tử Mạc nói Tiểu Nặc vẫn thích hắn, nếu điều này là thật, thì ánh mắt đó cũng không có gì kỳ quái, nếu điều này là thật, thì cũng có thể giải thích tại sao vài lần Tiểu Nặc say rượu, người đầu tiên nghĩ đến chính là hắn.
Nhưng chuyện này mẹ của hắn đâu biết, vậy lời mẹ hắn nói không giống là có ý gì?
Diệp Tuyết cúi đầu trầm mặc một hồi, mới nói thêm: "Thực ra ta cũng không thể nói cụ thể là nàng thay đổi chỗ nào, chỉ là có một cảm giác. Dù sao ngươi và Tiểu Nặc đều là ta từ nhỏ nhìn lớn lên, mỗi một hành động, mỗi một thói quen của các ngươi, ta đều quá rõ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận