Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 12: Gặp lại Nghiêm Du Thành 4 (length: 3824)

"Được rồi, Tiểu Nặc. Không phải chúng ta không muốn cùng ngươi nói. Chẳng qua là ngươi mất đi ký ức, có rất rất nhiều chuyện đều không rõ ràng. Ngươi quên Lâm Việt, hắn đã rất thương tâm, chẳng qua là hắn không dám ở trước mặt của ngươi biểu hiện ra ngoài mà thôi. Nếu như ngươi lúc này lại đi hỏi hắn một nam sinh khác sự tình, hắn sẽ nghĩ như thế nào đâu? Huống chi người này vẫn là Nghiêm Du Thành."
"Là Nghiêm Du Thành thì sao?"
"Hắn là duy nhất có thể cùng Lâm Việt sánh ngang người đó!" Trần Thu Dĩnh không chút suy nghĩ liền trả lời.
Nghe các nàng, Hàn Nặc trầm tư hồi lâu. Đúng vậy, nàng mất đi ký ức, Lâm Việt ca ca đã rất thương tâm. Nàng làm sao có thể ở thời điểm này lại đi tổn thương hắn một lần nữa?
Tiểu Bố Đinh bọn họ còn không biết nàng cùng Lâm Việt kỳ thật đã chia tay, nàng ở thời điểm này đi hỏi các nàng về chuyện của nam sinh khác, đúng là quá không nên.
Cho nên, vì Lâm Việt ca ca, vẫn là tạm thời đừng nghĩ đến Nghiêm Du Thành thì hơn.
Ngày bắt đầu chậm rãi trôi qua.
Hàn Nặc mỗi ngày đều đi cùng Lâm Việt đi học chung, tan học, ăn cơm, sau đó trở về phòng ngủ. Nàng không tiếp tục hỏi về Nghiêm Du Thành, nhưng lại bắt đầu lén lút chú ý hắn.
Nghiêm Du Thành dường như mỗi ngày đều đến đặc biệt muộn, mỗi lần đều là nhanh đến giờ lên lớp, hoặc là đã lên lớp rồi, hắn mới vội vã chạy đến. Cũng không biết hắn đang bận gì.
Hắn luôn một mình ngồi ở phía cuối một dãy, một mình đọc sách nghe giảng bài làm bút ký, chưa từng nói chuyện với người khác.
Hàn Nặc lòng hiếu kỳ chỉ có tăng chứ không giảm.
Một người đỉnh cao đại soái ca như vậy, hơn nữa còn là người cùng Lâm Việt song song đứng đầu danh sách giáo thảo, bên cạnh thế mà không có một người bạn gái hoặc là bạn trai!
Theo lý thuyết, người như hắn, hẳn là sẽ có rất nhiều người muốn làm bạn với hắn, đặc biệt là nữ sinh.
Nhìn một chút Lâm Việt liền biết. Lâm Việt có mối quan hệ bạn bè đây chính là tương đối tốt, ngay cả mấy nữ sinh phòng nàng cũng bị hắn mê đến đầu óc choáng váng, thà có lỗi với nàng, cũng không nỡ thật sự làm buồn lòng Lâm Việt!
Nghiêm Du Thành sở dĩ từ đầu đến cuối chỉ có một mình, là bởi vì tính cách của hắn sao?
Vĩnh viễn một bộ dáng vẻ xa cách người khác, cho nên cũng không ai dám tiếp cận hắn rồi?
Lâm Việt ca ca đã tốt như vậy, mãi mãi cũng là ôn nhu lại lịch thiệp. Trước mặt người khác là một bộ mỉm cười mê người, sau lưng lại là một nụ cười còn mê người hơn, người như vậy sao lại có người không thích được?
Thời gian trôi qua rất nhanh, rất nhanh đã đến thứ sáu.
Không sai, sắp được nghỉ rồi.
Lâm Việt thu dọn đồ đạc xong xuôi liền đi đến phòng ngủ của Hàn Nặc. Đúng vậy, hắn lại ngang nhiên đi vào phòng ngủ nữ sinh như thế, còn khiến cho một đám nữ sinh thét lên.
Hắn đi đến trước cửa phòng ngủ của Hàn Nặc, nhẹ nhàng gõ ba tiếng cửa.
Tô Tiểu Bộ mở cửa cho hắn.
"Ngươi còn biết đến phòng ngủ nữ sinh phải gõ cửa à?" Hàn Nặc đang ở trên giường thu dọn quần áo, thấy Lâm Việt đi vào liền không nhịn được châm chọc một câu.
"Ngươi vẫn chưa thu dọn xong sao? Ta tới giúp ngươi thu dọn nhé."
Hàn Nặc vội vàng xua tay từ chối.
Đùa cái gì vậy! Hắn muốn tới giúp nàng thu dọn, như thế nào mà thu dọn? Chẳng lẽ hắn định leo lên giường nàng giúp nàng thu dọn sao?
Cái giường này nhỏ như vậy sao chứa được hai người bọn họ. Hơn nữa, vừa nghĩ đến việc hắn muốn lên giường của nàng, nàng đã thấy thật xấu hổ. Mặc dù hắn đã từng lên rồi.
"Vậy ngươi còn có cái gì đồ đạc muốn thu dọn không?"
Lâm Việt nhìn bàn học của Hàn Nặc.
Ờ... Trên bàn thật là lộn xộn.
"Không, không cần." Hàn Nặc nhìn bàn học bừa bộn của mình, ngượng ngùng đỏ mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận