Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2935: Trở về 14 (length: 3676)

"Ngươi theo giúp ta trở về? Ngươi thấy có ổn không? Vốn dĩ hiện tại Vu Hàn hắn đã rất không vui ta rồi, nếu như ta lại để ngươi cùng ta cùng nhau trở về thì, phỏng chừng chúng ta sẽ bị đuổi ra ngoài."
"Vậy được rồi, vậy chính ngươi chú ý một chút nhé, đừng để chính ngươi một mình trở về, lại bị Vu Hàn đánh ra."
"Sẽ không, nếu hắn không muốn cho ta trở về thì, ta đây liền tạm thời không quay về vậy. Nhưng ta chắc chắn sẽ tìm một cơ hội, tự mình đến tận nơi gặp Vu thúc thúc. Mặc kệ như thế nào, mặc kệ bọn họ tha thứ hay không tha thứ ta, chào đón hay không chào đón ta, ta vẫn là hy vọng có thể cùng bọn họ sống chung thật tốt."
"Ừ!"
"Được rồi, ngươi về đi." Chu Tiểu Nghiên lại bắt đầu giục Kiều Diệc đi.
"Vậy chính ngươi chăm sóc tốt bản thân nhé, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho ta."
"Ừ."
Ngày hôm sau, Chu Tiểu Nghiên vào buổi sáng, liền nhờ ba ba gọi điện thoại, nàng không trực tiếp gọi cho Vu Hàn, là sợ Vu Hàn cũng vì tức giận mà không bắt máy, hoặc là trực tiếp mắng nàng, bảo nàng không cần về làm gì. Cho nên vẫn là để thúc thúc gọi, sẽ an toàn hơn chút.
Nhưng lúc gọi điện thoại, Chu Tiểu Nghiên vẫn là lo lắng bất an.
Nhưng khi điện thoại kết nối xong, mọi thứ ngược lại lại rất thuận lợi, Vu ba ba cũng không biểu hiện ra điều gì khác thường đối với Chu Tiểu Nghiên, nàng nói muốn về nhà xem một chút, Vu ba ba cũng rất vui, bảo nàng giữa trưa về ăn cơm, sau đó Chu Tiểu Nghiên đồng ý.
Nàng vội vàng thu dọn đồ đạc một chút, sau đó lại ra ngoài mua chút quà, liền nhanh chóng bắt xe đến nhà Vu Hàn.
Nhưng Chu Tiểu Nghiên không hỏi Vu ba ba, hiện tại Vu Hàn có ở nhà không, Vu ba ba cũng không nhắc tới Vu Hàn với nàng, thậm chí cũng không hỏi nàng trở về lúc nào, trở về vì sao không về nhà ở, không hỏi gì cả.
Nhưng vốn chỉ là gọi điện thoại thôi, huống hồ Chu Tiểu Nghiên cũng sắp về rồi, cũng không cần hỏi mấy chuyện này trong điện thoại.
Chỉ khoảng nửa tiếng, Chu Tiểu Nghiên liền đến nhà Vu Hàn.
Thật ra nhà nàng ở bây giờ, cách nhà Vu Hàn bọn họ, cũng không tính xa. Chỉ là vì cả hai bên đều khó xử, làm nàng cảm thấy xa mà thôi.
Vào cửa, Chu Tiểu Nghiên lại ngay lập tức nhìn thấy Vu Hàn, hắn đang ngồi trên ghế sofa phòng khách, ở đó pha trà. Hơn nữa còn hết sức bình tĩnh pha trà, đối với việc Chu Tiểu Nghiên đến, phản ứng thể hiện ra là lạnh lùng. Đúng, chính là lạnh lùng!
Chu Tiểu Nghiên đứng ở cửa có chút lúng túng, đành phải hướng về phía Vu thúc thúc ra mở cửa cho mình cười gượng một tiếng.
"Thúc thúc."
"Về rồi à, vậy mau vào đi. Vừa khéo Vu Hàn đã pha trà cho cháu xong rồi, qua ngồi đi."
"Dạ."
"Bên ngoài có nóng không?"
"Cũng tạm ạ. Không nóng lắm."
"Vậy là tốt rồi, cháu mau qua đây ngồi một lát, bác làm đồ ăn sắp xong rồi, lát nữa chúng ta có thể ăn cơm."
"Vâng ạ."
Sau đó Vu ba ba lại tiếp tục trở lại phòng bếp nấu ăn, còn Chu Tiểu Nghiên đành phải tiến về phía Vu Hàn.
"À..."
Chu Tiểu Nghiên đứng trước mặt Vu Hàn một lúc, sau đó mới xấu hổ đối diện với hắn ngồi xuống.
"Anh về từ khi nào vậy?" Chu Tiểu Nghiên cố gắng tìm đề tài.
"Cô không biết sao?" Vu Hàn rốt cuộc ngẩng đầu lên hỏi ngược lại, "Tôi còn tưởng rằng cô sẽ không về đây?"
"Nơi này là nhà tôi, tôi đương nhiên sẽ trở lại mà."
"À. Được rồi, uống trà đi, mới pha xong, trà này là ba tôi cố ý lấy ra, trà mới năm nay."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận