Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1709: Chuyện xấu 24 (length: 3839)

"Ngươi còn không biết xấu hổ mà cười à? Tiểu tam, còn nhỏ mọn ở đó! Ngươi biết người bên ngoài đều như thế nào đồn thổi về ngươi không, Kiều Tử Mạc thì ngược lại chẳng quan tâm, hắn là con trai, vốn dĩ người ái mộ hắn đã nhiều. Nhưng ngươi thì không giống, ngươi vừa vào công ty đã luôn ở cùng Vu Hàn. Người khác đồn thổi như vậy về ngươi, chỉ sẽ cảm thấy ngươi là người lẳng lơ trăng gió."
"Nhưng họ muốn nói vậy thì ta biết làm sao! Ta chẳng lẽ lại đi kéo Kiều Tử Mạc ra giữa công ty để giải thích với mọi người là ta với hắn chẳng có gì à. Như vậy thì hóa ra lại càng cố tình. Hơn nữa Kiều Tử Mạc cũng chưa chắc sẽ hợp tác với ta đâu." Chu Tiểu Nghiên bất đắc dĩ trả lời, "Bây giờ chỉ có thể đợi đám người thích hóng hớt này chán đi thôi, không còn quan tâm đến chúng ta nữa. Đợi mấy ngày nữa trôi qua, họ có chuyện mới để mà bát quái, rồi sẽ không còn để ý đến chúng ta."
"Vu Hàn, ngươi cũng nghĩ vậy sao?" Thấy Tiểu Nghiên thái độ thờ ơ, Hàn Nặc chỉ còn cách chuyển hướng sang hỏi Vu Hàn.
Dù gì hắn cũng là anh trai, cũng có trách nhiệm bảo vệ em gái mình. Dù nói công ty thường có đủ chuyện bát quái, xấu xa truyền đi truyền lại, nhưng không lẽ cứ xem như không nghe thấy rồi mặc kệ nó phát triển tiếp chứ.
"Ta..."
Vu Hàn lại bị làm khó.
Nếu hắn thật sự là bạn trai của Tiểu Nghiên thì tốt rồi, lúc này hắn chắc chắn có thể đứng ra nói Tiểu Nghiên không có lỗi gì với hắn, cũng không có gì với Kiều Tử Mạc cả. Chỉ cần bạn trai chính thức lên tiếng giải thích thì người khác còn nói được gì nữa?
Nhưng hắn không phải mà...
Không có sự cho phép của Tiểu Nghiên, hoặc là Tiểu Nghiên không chủ động nhắc tới, thì hắn căn bản không thể làm thế.
Thật ra vẫn còn một cách, đó là công khai mối quan hệ anh em của hắn và Tiểu Nghiên, triệt để cắt đứt khả năng của họ. Như vậy, người khác cũng sẽ không thấy việc Tiểu Nghiên cùng Kiều Tử Mạc đi ăn cơm là có gì không đúng.
Nhưng Vu Hàn càng không thể làm như vậy. Hắn đã rất vất vả mới vứt bỏ cái thân phận anh trai của Tiểu Nghiên, sao có thể lại tự đào hố cho mình nhảy vào chứ.
"Chuyện này vẫn là để Tiểu Nghiên tự quyết định đi. Dù nàng có quyết định gì, ta đều sẽ ủng hộ nàng." Cuối cùng Vu Hàn vẫn chỉ có thể nói như vậy.
Hàn Nặc xoắn xuýt một hồi, kết quả cả ba đương sự đều nghĩ như vậy, nàng có thể làm gì được nữa chứ?
Thôi được rồi, thôi được rồi, nàng cũng lười quản. Vậy thì cứ theo ý bọn họ mà xem chuyện này sẽ phát triển đến đâu. Nếu đúng như họ nói, qua mấy ngày sẽ tan thành mây khói, vậy thì thôi vậy.
Còn nếu đến lúc đó càng bị lan truyền thêm một cách khoa trương hơn, thì đành phải nghĩ cách khác vậy.
Haizzz, quả nhiên, nàng giờ vì làm mẹ người ta nên mới khổ tâm quan tâm như vậy.
"Vậy được rồi. Đã các ngươi đều nghĩ vậy, ta cũng không nói gì nữa. Thôi, ta cũng phải về làm việc đây. Ừm, ta sẽ cố sắp xếp người bên cạnh ta đi ngăn chặn bớt những lời đồn này, các ngươi cũng đừng quá quan tâm. Ta đi đây, Tiểu Nghiên."
"Vâng, chị."
Chờ Hàn Nặc đi rồi, Chu Tiểu Nghiên cũng về chỗ làm của mình. Vu Hàn vốn muốn gọi nàng lại để hỏi một chút, nhưng thấy nàng có vẻ không muốn nói, Vu Hàn cũng đành thôi.
Giờ chỉ hi vọng cuộc phong ba này có thể nhanh chóng lắng xuống. Với cả cái tên nhạ họa tinh Kiều Tử Mạc kia tuyệt đối đừng ra ngoài rước họa, họ đúng là không nên dây vào mà.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận