Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 316: Nếu như ta nói thích ngươi (length: 3725)

"Đi nhanh lên một chút đi, nhanh lên cho kịp tám giờ, ngươi thật sự định đi làm muộn sao?" Lâm Việt lại nhắc nhở một câu.
Hàn Nặc rốt cuộc ngồi lên xe.
Ai bảo nàng ngốc như vậy chứ, đến cả đường đi làm cũng không tìm được.
Chẳng qua là, anh Lâm Việt đưa nàng đến Tiệm Bánh Kết Tử Nhan, nếu như vừa khéo gặp Nghiêm Du Thành, liệu có xảy ra chuyện gì không vui không?
"Anh Lâm Việt, cảm ơn anh." Xe chạy được một lát, Hàn Nặc rốt cuộc mở miệng nói với Lâm Việt.
Lâm Việt mắt nhìn thẳng phía trước, cười nhẹ, rồi hỏi: "Cảm ơn anh chuyện gì?"
"Cảm ơn anh đã đưa em đi làm, cũng cảm ơn anh đã giúp em che giấu trước mặt ba mẹ nuôi." Sáng sớm, anh Lâm Việt vốn không cần thiết phải dậy sớm như vậy, thế nhưng anh ấy vì giúp nàng, đã dậy sớm hơn nàng, còn sớm sớm sắp xếp xong xuôi mọi thứ.
Mà tất cả những điều này, chính bản thân nàng trước đó đều không nghĩ tới.
Nếu không có anh Lâm Việt, có lẽ sáng sớm nàng vừa ra khỏi nhà, đã bị mẹ nuôi giữ lại hỏi han rồi.
"Vậy khi nào thì em định nói cho ba mẹ anh chuyện em đi làm, hay là em định mãi mãi không nói?"
"Cái này..." Hàn Nặc hơi do dự, "Em đương nhiên là không định giấu bọn họ, chỉ là không biết nên mở miệng thế nào thôi. Với cả em rất sợ em vừa nói ra, mẹ nuôi sẽ phản đối, như vậy em sẽ không đi làm được nữa."
Nếu như nàng không đi làm được, thì nàng sẽ không học được làm bánh kem.
Lâm Việt tay đang nắm vô lăng, đột nhiên buông lỏng một chút. Anh nhìn dòng xe cộ đông đúc trước mặt, trầm mặc một hồi.
Tiểu Nặc thật sự rất quan tâm đến Nghiêm Du Thành, nên mới quan tâm chuyện có đi làm được hay không đến vậy.
Tim Lâm Việt đã đau như xoắn lại, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh dịu dàng: "Không sao. Em cứ yên tâm đi làm. Bên ba mẹ, nếu như họ có hỏi, anh sẽ giúp em giải quyết."
Hàn Nặc không hề hay biết, thật ra Diệp Tuyết đã sớm biết, nàng đầu tuần cả ngày đều đến chỗ Nghiêm Du Thành. Cũng chính vì thế mà Lâm Việt cảm thấy, cho dù ba mẹ biết Hàn Nặc đi làm công, chỉ cần anh nói rõ nguyên nhân, họ cũng sẽ hiểu thôi.
Chỉ có điều, như vậy có thể sẽ càng làm mụ mụ thất vọng.
Là do anh vô dụng, cha mẹ luôn kỳ vọng anh có thể ở bên Tiểu Nặc, nhưng cuối cùng, anh vẫn để mất nàng.
"Thật sao, anh Lâm Việt? Anh thật sự có thể khiến mẹ nuôi không ngăn cản em đi làm sao?"
Vẻ mặt kinh hỉ của Hàn Nặc, trong mắt không giấu nổi sự phấn khích, khiến con tim Lâm Việt như bị đâm phải.
Anh khẽ gật đầu: "Ừ."
Ừ. Nếu như em mong muốn kết quả như vậy, vậy dù có xông pha khói lửa, anh cũng sẽ vì em mà làm.
Xe sau 40 phút, rốt cuộc đến trước cửa Tiệm Bánh Kết Tử Nhan. Hàn Nặc nhìn đồng hồ, thế mà vẫn còn nửa tiếng nữa mới tới giờ làm.
Nàng cảm kích nhìn Lâm Việt một cái: "A! Cuối cùng em cũng không đến trễ!"
Lâm Việt miễn cưỡng nhếch môi cười: "Vậy em mau vào làm đi."
Anh vốn còn muốn hỏi em mấy giờ tan làm, anh sẽ đến đón, nhưng ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn là nuốt lại những lời này.
Có lẽ Tiểu Nặc không cần anh đến đón nàng về nhà. Đến lúc đó, Nghiêm Du Thành tự nhiên sẽ chủ động đưa nàng về.
Lâm Việt sớm đã nhận ra, thật ra không chỉ có thái độ của Tiểu Nặc với Nghiêm Du Thành thay đổi, mà tình cảm Nghiêm Du Thành dành cho Tiểu Nặc cũng khác trước.
Anh trước kia lo lắng, Nghiêm Du Thành tiếp cận Tiểu Nặc, là muốn trả thù nàng, cũng chỉ là anh nghĩ nhiều thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận