Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 445: Ngươi nguyện ý cho ta một cơ hội sao (length: 3847)

"Ta..."
Hàn Nặc nhìn Nghiêm Du Thành trước mặt, đối diện với nàng, tay nâng hoa hồng, ánh mắt thâm tình như vậy.
Thế nhưng không hiểu sao, nàng đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi.
"Ta..."
Nàng rốt cuộc phải làm gì a?
Chuyện như vậy nàng còn là lần đầu tiên gặp phải đấy, hơn nữa người này vẫn là Nghiêm Du Thành!
Hàn Nặc đột nhiên đứng phắt dậy, nhắm mắt lại, hướng về Nghiêm Du Thành cúi người: "Thật xin lỗi, ta còn có việc... Ta... Ta đi trước."
Sau đó như chạy trốn, chạy về phòng nghỉ, cầm lấy túi của mình.
Nghiêm Du Thành đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Hàn Nặc hốt hoảng chạy trốn, trong lòng dâng lên vô vàn mất mát.
Quả nhiên, hắn vẫn là thất bại...
Khi Hàn Nặc chạy về phòng nghỉ cầm túi lao ra, Nghiêm Du Thành thậm chí không có dũng khí đi lên, nói với nàng một câu nào. Hắn cứ thế trơ mắt nhìn nàng, thất kinh biến mất khỏi tầm mắt.
Nghiêm Du Thành cười khổ một tiếng, bỏ hoa hồng xuống bàn, sau đó cầm lấy ly rượu rót cho mình một ly, từng ngụm từng ngụm uống.
Vương Tiểu Long cũng từ phía sau đi ra, ngồi đối diện Nghiêm Du Thành.
"Thành ca, xảy ra chuyện gì vậy?"
Nghiêm Du Thành tiếp tục cười khổ: "Còn có thể xảy ra chuyện gì, ngươi nhìn không ra sao? Nàng không thích ta."
"Nàng có nói như vậy sao?"
"Có một số việc chẳng lẽ nhất định phải nói ra, mới hiểu được sao? Nàng sợ hãi ta như vậy, nếu thật thích ta, có thể như vậy sao?"
"Có lẽ nàng chỉ là khẩn trương thôi? Không phải anh nói Tiểu Nặc trước đó bị mất trí nhớ sao? Vậy nhận thức của nàng với thế giới này cũng không nhiều lắm, cho nên nàng có thể là lần đầu đối mặt cục diện như vậy, cho nên mới hơi sợ hãi thôi?"
"Thôi đi Tiểu Long. Ngươi đừng kiếm cớ dỗ dành ta nữa. Ta hiểu rõ, biểu hiện của Hàn Nặc vừa nãy đại biểu cho điều gì. Thật ra ta sớm đã có cảm giác như vậy, chỉ là ta luôn không dám thừa nhận, cũng không muốn đối mặt thôi. Ta vẫn tự nhủ, ta còn chưa thổ lộ với nàng, nàng cũng chưa cự tuyệt ta, cho nên ta còn có hy vọng. Nhưng bây giờ xem ra, dự đoán của ta trước đó đều đúng."
"Anh dự đoán cái gì?"
"Hàn Nặc thật ra vẫn luôn thích người đều là Lâm Việt, mặc kệ là trước khi mất trí nhớ, hay là sau khi mất trí nhớ. Chỉ là chính nàng có lẽ vẫn chưa rõ ràng mà thôi."
"Sao có thể được?" Vương Tiểu Long nhìn chằm chằm Nghiêm Du Thành, Thành ca của hắn giờ nhìn rất tệ. Có lẽ thật như anh nói, anh sớm đã cảm nhận được Hàn Nặc thích không phải anh, nên hôm nay chỉ là ôm chút hy vọng cuối cùng đến thử. Giờ hy vọng tan vỡ, cả người cũng mất hết tự tin.
"Ha... Sao lại không thể? Hàn Nặc chậm tiêu như vậy, lại còn cả ngày ở bên cạnh Lâm Việt, đôi khi nàng sẽ cho đó là thói quen, nhưng thật ra nàng đã sớm thích Lâm Việt rồi. Ánh mắt nàng nhìn Lâm Việt với Lý Tâm Nghi hôm nay, ta thấy rõ lắm. Nếu nàng không thích Lâm Việt, sao lại lộ ánh mắt như vậy ra chứ?"
"Nhưng nếu thật sự thích Lâm Việt, sao còn chia tay với Lâm Việt? Rõ ràng Lâm Việt cũng thích nàng, ở bên nhau không phải tốt hơn sao?"
"Có lẽ là Lâm Việt hiểu lầm Hàn Nặc. Nói đi nói lại, vẫn là ta quá ích kỷ..."
Nếu ngay từ đầu hắn nói với Lâm Việt, đêm đó Hàn Nặc cùng hắn đưa thuốc, đều là do Lý Tâm Nghi thiết kế, thì Lâm Việt có lẽ sẽ không chia tay với Hàn Nặc?
Đều là do sự ích kỷ nhất thời của hắn mà ra, nên mới có kết quả như bây giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận