Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1801: Phụ trách 4 (length: 3746)

"Ta hỏi nha." Kiều Tử Mạc vừa mới mở miệng lập tức lại thu hút sự chú ý của Lâm Tiếu Tiếu, nàng đêm nay đúng là người nhiệt tình nhất ở đây.
"Thế nhưng ta không biết hỏi cái gì nha?"
"Vậy ngươi tới đây, Tiểu Mạc thúc thúc dạy ngươi nha."
"Hảo." Lâm Tiếu Tiếu hấp tấp chạy về phía Kiều Tử Mạc, dường như chuyện Kiều Tử Mạc lấy đồ chơi của nàng đã bị nàng quên hết rồi.
Lần này Kiều Tử Mạc không cần tốn nhiều sức đã dụ dỗ được Lâm Tiếu Tiếu đến chỗ hắn, xem ra siêu cấp trợ công của hắn đêm nay đã bắt đầu hành động rồi.
Kiều Tử Mạc một lần nữa ôm Lâm Tiếu Tiếu trở về ghế sofa trước mặt, chỉ vào bài trước mặt bắt đầu dạy nàng: "Tiếu Tiếu, bây giờ chúng ta bắt đầu học nha. Ừm, ngươi xem, hai lá bài trước mặt ngươi đây, lần lượt là tiểu di của ngươi và Đại Kiều thúc thúc, điểm số trên lá bài của họ là bao nhiêu, ngươi đếm rõ được không?"
Lâm Tiếu Tiếu lắc đầu: "Không biết."
"Hảo, không biết cũng không sao. Dù sao hiện tại thúc thúc nói cho ngươi biết, điểm số trên hai lá bài này là nhỏ nhất, hơn nữa còn giống nhau. Vậy thì có nghĩa là gì?"
"Có nghĩa là tiểu di và Đại Kiều thúc thúc đều thua, đều phải chịu phạt!"
"Đúng rồi! Tiếu Tiếu của chúng ta thật thông minh." Kiều Tử Mạc xoa đầu Lâm Tiếu Tiếu, sau đó tiếp tục nói, "Vậy bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu phạt nha."
"Tiếu Tiếu, con đi theo ta hỏi. Chúng ta hỏi tiểu di của con trước được rồi, con hỏi nàng, là muốn lời thật lòng hay là đại mạo hiểm?"
"Tiểu di, dì muốn lời thật lòng hay là đại mạo hiểm nha?" Lâm Tiếu Tiếu rất nghe lời đi theo lời Kiều Tử Mạc hỏi.
Về phần vì sao Kiều Tử Mạc lại chọn Chu Tiểu Nghiên trước, thì dĩ nhiên là vì hắn cảm thấy Kiều Diệc khó đối phó hơn. Chi bằng hỏi Chu Tiểu Nghiên, cô nàng mơ mơ màng màng này trước.
Trong lòng Chu Tiểu Nghiên lo lắng, lời thật lòng ư, nàng chắc chắn không dám nói, ai biết người khác sẽ hỏi nàng cái gì. Nhưng mà, những người đang ngồi như tỷ tỷ và tỷ phu chắc chắn sẽ không làm khó nàng, mà Kiều Diệc đoán chừng cũng sẽ không để ý tới nàng, vậy chỉ còn Kiều Tử Mạc, nàng sợ nhất vẫn là Kiều Tử Mạc. Nhưng hiện tại người hỏi nàng lại là Tiếu Tiếu, trẻ con hỏi thì phỏng đoán sẽ không có cạm bẫy gì. Vậy nàng chọn hay không chọn đây?
Chu Tiểu Nghiên do dự.
Hơn nữa nếu không chọn lời thật lòng, vậy nàng sẽ phải chịu đại mạo hiểm. Điều này với Chu Tiểu Nghiên cũng là một sự kinh hoàng.
"Ta chọn đại mạo hiểm đi!" Cuối cùng Chu Tiểu Nghiên vẫn nhắm mắt chọn. Dù sao thế nào, nàng vẫn thấy đại mạo hiểm dễ dàng hơn nói thật lòng.
Chuyện nói thật lòng lỡ không tốt sẽ bị hỏi về chuyện nhạy cảm, còn đại mạo hiểm, dù sao nàng cũng nghĩ không ra nàng có gì đặc biệt sợ.
Lâm Tiếu Tiếu vỗ tay, quay đầu nói với Kiều Tử Mạc: "Tiểu di của con chọn đại mạo hiểm, Tiểu Mạc thúc thúc, vậy con phải làm thế nào bây giờ? Có phải bắt tiểu di nộp hết đồ chơi ra không! A, con muốn con thỏ nhỏ ở nhà tiểu di, chính là Tiểu Hôi Hôi, con có thể bảo nàng ôm nó cho con không?"
"Đương nhiên không thể a!" Kiều Tử Mạc dở khóc dở cười, không ngờ cô nhóc Tiếu Tiếu này lại có chút tư tâm, sao hắn có thể để nàng được như ý chứ.
"Vì sao lại không thể a, lúc nãy ngươi cũng bắt ta nộp ra thứ mà ta thích nhất." Tiếu Tiếu vẫn không hiểu, nàng nghĩ mọi người đều như nhau, đã nàng lấy ra món đồ bảo bối nhất, vậy tiểu di cũng phải giống vậy mới đúng.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận