Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 186: Chúng ta chia tay (length: 3832)

Hàn Nặc trở về phòng ngủ, cùng Lâm Việt gọi điện thoại, hỏi hắn đã ăn cơm chưa.
Lâm Việt trả lời, đã ăn rồi, gọi bạn cùng phòng hỗ trợ mang.
Lâm Việt không hề lừa gạt Hàn Nặc, hắn đúng là gọi Trương Thành giúp hắn mang cơm. Mặc dù tâm trạng hắn không hề tốt đẹp gì, nhưng cơm vẫn phải ăn, buổi chiều còn có trận đấu bóng rổ nữa.
Tuy rằng đã dự báo trước kết cục, nhưng Lâm Việt vẫn phải cố gắng hết sức.
Nghiêm Du Thành đã bị thương, hơn nữa cũng nói rõ ràng là sẽ không tham gia hai trận đấu kế tiếp. Vậy nên tất cả trách nhiệm và áp lực của đội đều dồn lên vai Lâm Việt, hắn nhất định phải toàn lực ứng phó.
Cho dù thua cũng muốn thua một cách đẹp mắt!
Đây là gần hai mươi năm qua, Lâm Việt lần đầu tiên nhốt mình trong phòng lâu như vậy. Ngay cả lúc trước Tiểu Nặc vừa mất trí nhớ, hắn cũng không có hành hạ bản thân như thế.
Lúc đó, Tiểu Nặc vừa mất trí nhớ, đối với mọi thứ đều mang vẻ xa lạ và sợ hãi. Hắn dù khổ sở trong lòng, nhưng trên mặt không dám biểu hiện ra ngoài.
Hắn có quá nhiều chuyện phải làm, muốn giúp Tiểu Nặc làm quen với thế giới xa lạ, muốn giúp nàng hồi tưởng quá khứ, mang đến cho nàng cảm giác an toàn.
Cho nên, hắn ngược lại không có thời gian nghĩ ngợi.
Hiện tại, hắn ở phòng ngủ suy nghĩ cho đến trưa, rốt cuộc nghĩ ra một đối sách có vẻ thỏa đáng. Có lẽ, quyết định này của hắn có thể khiến Tiểu Nặc vui vẻ một chút.
Từ nay về sau, hắn không còn là sự ràng buộc của nàng, nàng cũng không cần vì hắn mà cảm thấy khó xử.
—— Buổi chiều, lớp của Lâm Việt không có tiết học.
Sau khi nghỉ trưa, Đội trưởng liền gọi bọn họ đến sân bóng huấn luyện.
Sau khi Nghiêm Du Thành bị thương, đội của bọn họ liền thiếu đi một trụ cột, hiện tại các đội viên dự bị cùng mọi người cũng không có phối hợp tốt lắm, bọn họ nhất định phải sớm thương lượng đối sách, tránh để đến lúc thi đấu lại khó khăn.
Hàn Nặc cũng từ sáng sớm đã chạy đến sân bóng. Nàng đã cả buổi trưa không thấy Lâm Việt, mặc dù Lâm Việt đã giải thích với nàng, nàng cũng tin tưởng, nhưng trong lòng dù sao vẫn cảm thấy nhất định phải nhìn thấy hắn mới có thể yên tâm.
Lâm Việt thấy nàng đến, liền hướng về phía nàng cười, Hàn Nặc lập tức thấy vui vẻ hơn.
Nàng hướng về phía Lâm Việt giơ hai tay vẫy vẫy, trong miệng nói: "Cố lên!" Sau đó nắm hai bàn tay nhỏ thành nắm đấm, hướng về phía Lâm Việt làm một biểu cảm đáng yêu.
Lâm Việt cười lắc đầu, cô Tiểu Nặc này, vẫn cứ ngốc nghếch như vậy.
Nhưng mà hắn chính là thích nàng như thế, sẽ khiến người ta muốn nâng niu yêu thương trong lòng bàn tay.
Hàn Nặc ở một bên sân bóng rổ tìm một bậc thềm đá ngồi xuống, Lâm Việt hiện tại đang bận luyện bóng với mọi người nên cũng không để ý đến nàng. Nàng ngồi một lát, liền bắt đầu có chút nhàm chán.
Bây giờ mới hai giờ chiều, cách trận đấu buổi tối còn những bốn, năm tiếng nữa, nàng một mình ngồi ở chỗ này cũng quá tẻ nhạt.
Lâm Việt dường như cũng cảm nhận được tâm tư của Hàn Nặc, một vòng huấn luyện kết thúc, hắn liền đi về phía Hàn Nặc.
"Nhìn đủ chưa? Nhìn đủ rồi thì về phòng ngủ chơi đi! Chúng ta còn phải luyện tập rất lâu, hơn nữa lát nữa còn phải thảo luận một số vấn đề trên lý thuyết. Ngươi ở đây cũng rất chán! Đúng rồi, buổi tối lúc đó ta muốn đi ăn cơm cùng các đồng đội, ngươi vẫn là đi ăn cơm cùng Tiểu Bố Đinh nhé! Nhớ là lúc thi đấu đến ủng hộ ta là được rồi!"
Hàn Nặc gật đầu nhẹ. Dù sao nàng đến đây là vì nhìn xem Lâm Việt có khỏe mạnh hay không, hiện tại người cũng thấy rồi, Lâm Việt ca ca cũng đang nhảy nhót tung tăng, nàng cũng không còn gì phải lo lắng nữa.
Vậy là vui vẻ đáp ứng, chạy chậm một mạch về phòng ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận