Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 181: Buông tay (length: 4049)

Gần giữa trưa, Hàn Nặc cuối cùng cũng nhận được tin nhắn của Lâm Việt.
Hắn nhắn cho nàng, giữa trưa không thể cùng nàng ăn cơm, bảo nàng cùng Tiểu Bố Đinh các nàng cùng nhau đi ăn.
Hàn Nặc ngơ ngác nhìn tin nhắn rất lâu, chẳng lẽ ca ca Lâm Việt thật sự bị bệnh sao? Vì sao đến cả cơm trưa cũng không cùng nàng ăn?
Nếu không phải bệnh, chuyện này thật quá khác thường!
Hơn nữa buổi chiều hôm nay tan học, khoa bọn họ còn có trận đấu với khoa Kỹ thuật Truyền thông, bộ dạng này của ca ca Lâm Việt thì làm sao đây?
Hàn Nặc suy nghĩ một chút vẫn là nhắn tin cho Lâm Việt: "Có phải ngươi bị bệnh không?"
Lâm Việt nhìn tin nhắn ngẩn ra, quả nhiên hắn vẫn tính toán không chu đáo. Hắn đột nhiên thay đổi như vậy, với tính tình nhạy cảm của Tiểu Nặc, nhất định sẽ nghi ngờ.
Hắn nghĩ nghĩ, mới trả lời Hàn Nặc: "Không có bệnh. Chỉ là ba ta đột nhiên giao cho ta một kế hoạch công ty, nên hai ngày này sẽ hơi bận. Ngươi không cần lo lắng cho ta, cứ cùng Tiểu Bố Đinh các nàng đi ăn cơm là được, đến nhà ăn hay đến Nguyệt Lạc đều được, tiền ta trả."
Lâm Việt thở dài, cuối cùng hắn vẫn phải nói dối Tiểu Nặc.
Cứ để nàng dần quen với cuộc sống không có hắn đi, vài ngày nữa nàng sẽ không thấy lạ nữa.
Hắn sẽ nghĩ ra một phương thức vẹn toàn, vừa có thể cho nàng tự do, lại không khiến nàng cảm thấy áy náy.
Hàn Nặc nhìn tin nhắn trả lời của Lâm Việt, tâm trạng lo lắng nãy giờ cuối cùng cũng yên ổn lại.
Xem ra đúng là nàng suy nghĩ nhiều, ca ca Lâm Việt thật sự có việc mà thôi.
Vậy giữa trưa cứ cùng Tiểu Bố Đinh các nàng đi nhà ăn ăn cơm vậy, lần trước nàng giả vờ tiêu một trăm tệ vẫn chưa dùng hết mà! Hơn nữa nàng cũng chưa bao giờ cùng đám bạn thân đi nhà ăn ăn cơm nữa!
Chẳng phải người ta vẫn nói sao?
Chưa trải nghiệm cuộc sống ở ký túc xá đại học là chưa trọn vẹn!
Chưa đi xếp hàng mua cơm ở nhà ăn đại học cũng chưa trọn vẹn!
Còn có, chưa cùng bạn tốt cùng nhau ngắm trai trường đại học càng chưa trọn vẹn!
Cái thứ nhất và thứ ba nàng không cần, hiện tại nàng chỉ muốn trải nghiệm cái thứ hai thôi.
Cho nên mới nói có những người đúng là ở trong phúc mà không biết phúc, chưa nếm qua vất vả nên cứ cảm thấy đó là một loại hạnh phúc.
Những lời này chính là Tô Tiểu Bộ muốn nói với Hàn Nặc.
Bạn học Tiểu Hàn Nặc à, ngươi căn bản không biết nỗi khổ của việc xếp hàng mua cơm đâu! Nếu gặp phải giờ cao điểm tan học, lúc đông người nhất, có khi phải xếp hàng những hai mươi mấy phút, mà đợi đến khi ngươi xếp được đến lượt thì còn bị cô bán đồ ăn lạnh lùng cho biết: "Bạn học, thức ăn hôm nay bán hết rồi, chỉ còn cái này cải trắng thôi, có lấy không?"
Bất quá Hàn Nặc các nàng hôm nay gặp may, thầy giáo của tiết học cuối cùng, không biết có phải tâm trạng quá tốt không mà lại cho tan học sớm năm phút.
Vừa tan học, Tô Tiểu Bộ liền kéo Hàn Nặc chạy như bay về phía nhà ăn trường.
Hàn Nặc vừa chạy vừa than: "Đây là đi ăn cơm hay là đi cướp cơm vậy?"
Hình tượng khuê tú đoan trang mười mấy năm của nàng chẳng phải sẽ bị phá hủy trong chớp mắt như vậy sao?
OMG!
Bất quá Tô Tiểu Bộ chẳng hề biết thương hoa tiếc ngọc, nàng đâu phải con trai mà biết thương hoa tiếc ngọc với một cô gái. Nàng chỉ biết nếu bây giờ không chạy nhanh lên một chút, chậm trễ thêm hai phút thì rất có thể phải đánh đổi bằng hai mươi phút sau đó.
Hàn Nặc cứ vậy bị Tô Tiểu Bộ lôi kéo xông vào nhà ăn, cũng may nhờ các nàng chạy nhanh nên trong nhà ăn hiện tại vẫn còn ít người.
Tô Tiểu Bộ đắc ý cười với Hàn Nặc, liền kéo Hàn Nặc đến quầy mua cơm.
Lần trước, Hàn Nặc đến nhà ăn ăn cơm là cùng Lâm Việt đi, nàng cũng chưa tự mình đi mua đồ ăn, bây giờ đến gần mới phát hiện, hóa ra quầy bán cơm lại trông như thế này à!
Bạn cần đăng nhập để bình luận