Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 846: Đính hôn (length: 3752)

"Dĩ nhiên không phải." Hàn Nặc vội vàng giải thích, "Chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Nghiêm Du Thành cười nói, "Cha ta nói, hắn cả đời này coi như nhận được một người đồ đệ như ngươi, đồ đệ muốn đính hôn, sư phụ sao có thể không đi được?"
"Đúng. Sư phụ nói đúng."
"Cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó bánh ga tô của các ngươi, do Kết Tử Nhan đến chuẩn bị. Phải vào lớp rồi, ta về chỗ ngồi trước."
Thật ra Nghiêm Du Thành cũng biết, Hàn Nặc mời hết mọi người, đều không có mời hắn. Hắn biết nàng sợ hắn để ý, cho nên mới cố ý không nói cho hắn.
Không sai, đến giờ phút này hắn kỳ thật vẫn còn một chút xíu để ý. Dù sao, đã thích một người, đâu phải nói nàng không thích ngươi, ngươi liền có thể quên được.
Hắn còn để ý nàng, nhưng là nàng muốn đính hôn, hắn vẫn vì nàng cảm thấy vui vẻ.
Đó là người nàng thích nhiều năm như vậy, mà người kia cũng đồng dạng thích nàng nhiều năm như vậy. Nghiêm Du Thành biết, đó là hạnh phúc thuộc về Hàn Nặc, nàng cùng Lâm Việt ở bên nhau, sẽ hạnh phúc hơn so với cùng hắn.
Hắn không thể nào không chúc phúc.
Hắn cố ý tìm đến Hàn Nặc, thật ra cũng chỉ không muốn nàng vì chuyện này mà khó xử, bọn họ là bạn bè, nếu như nàng đính hôn không mời hắn, người khác khó tránh khỏi sẽ bàn tán, mà Hàn Nặc, có lẽ cũng sẽ thấy áy náy.
Nhưng nếu như hắn chủ động nói ra, chuyện này liền không có gì khó chịu.
Hắn sẽ thực lòng chúc phúc họ, cũng hy vọng qua chuyện này, hắn và Hàn Nặc, cùng Lâm Việt, những ân oán kia, đều tan thành mây khói.
—— Tiết học tiếp theo là môn tiếng Anh, ở một tòa nhà khác. Hàn Nặc vừa từ phòng ngủ xuống, lại thấy có người chờ ở phía dưới.
"Hàn Nặc tỷ tỷ!" Chu Tiểu Nghiên cất giọng đầy phấn khích.
Hàn Nặc thoáng cái đau đầu, bây giờ nghe hai chữ "tỷ tỷ" nàng như muốn dị ứng.
Hàn Nặc hoàn toàn không muốn để ý đến Chu Tiểu Nghiên, vừa thấy nàng là Hàn Nặc lại nhớ đến Chu Mịch, còn có người phụ nữ đó. Vốn dĩ Hàn Nặc đã một thời gian dài chưa từng nghe tin Chu Mịch, nàng còn tưởng rằng bọn họ đã rời khỏi thành phố A, không ở đây nữa. Nhưng bây giờ vừa thấy Chu Tiểu Nghiên, Hàn Nặc lại cảm thấy Chu Mịch vẫn như âm hồn bất tán.
Tô Tiểu Bộ bên cạnh kéo tay áo Hàn Nặc, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Nặc, cô ta là ai vậy?"
Hàn Nặc còn chưa kể cho Tiểu Bố Đinh và những người khác nghe về chuyện của Chu Mịch, dù sao những chuyện đau khổ đó qua rồi, không phải ai cũng muốn chia sẻ với người khác.
Hơn nữa Hàn Nặc cũng không muốn mang những năng lượng tiêu cực đó đến với bạn bè xung quanh. Tiểu Bố Đinh lạc quan sáng sủa như vậy, nên để cho nàng vui vẻ mãi thôi.
Chỉ là bây giờ Chu Tiểu Nghiên đột ngột xuất hiện, có lẽ nàng cũng không thể giấu được nữa.
Hàn Nặc chưa trả lời, Chu Tiểu Nghiên đã bước tới, đôi mắt to long lanh nhìn Hàn Nặc, rụt rè kêu một tiếng: "Tỷ tỷ."
"Ngươi lại tới làm gì? Ta không phải đã nói với ngươi rồi, ta không muốn gặp lại ngươi sao?"
Giọng Hàn Nặc rất lớn cũng rất hung, đến cả những bạn học đi ngang qua cũng không nhịn được quay lại nhìn mấy người.
"Còn nữa, ai nói cho ngươi biết ta học ở đây?"
"Ba ta."
"A..." Hàn Nặc cười lạnh một tiếng, "Xem ra người đó điều tra ta không ít, ngay cả ta học ở đâu cũng biết rõ."
"Tỷ tỷ..." Chu Tiểu Nghiên không giải thích, bởi vì nàng cũng biết Chu Mịch điều tra Hàn Nặc rõ ràng như vậy, cũng không phải vì quan tâm nàng.
Hàn Nặc nhiều năm như vậy, từ tiểu học đến đại học, Chu Mịch chưa từng quan tâm tới. Thậm chí cả sống chết của nàng, hắn cũng không hề bận tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận