Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3860: Giang Thần 11 (length: 3897)

Cũng thế, tiểu trợ lý cũng biết, Quách Diệc Cẩm xuất thân rất tốt. Lại là Tần Thiên vị hôn thê. Nàng có khi nào ăn những thứ đồ này đâu.
Chỉ sợ đến khoang hạng phổ thông cũng là lần đầu đi.
Bây giờ thấy Quách Diệc Cẩm đột nhiên sắc mặt trắng bệch, cả người cũng bắt đầu không thoải mái, không giống như là vì mệt. Hắn liền lập tức cảm thấy.
Lén hỏi Diệc Cẩm: "Tiểu Cẩm, ngươi có chỗ nào không khỏe sao? Có phải đói bụng không? Trong túi ta vừa có chút bánh quy."
Thật ra những thứ này cũng là Giang Thần dặn trước, bảo trợ lý của hắn chuẩn bị sẵn.
Thậm chí hắn còn chuẩn bị sẵn bánh kẹo cho Quách Diệc Cẩm.
Trước khi Quách Diệc Cẩm đến, Tần Thiên đã từng nói với Giang Thần, Quách Diệc Cẩm có bệnh tụt huyết áp cũ, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện tình trạng như vậy. Cho nên bình thường Tần Thiên cũng sẽ chuẩn bị sẵn chút bánh kẹo trên người. Nếu có một ngày, hắn cùng Quách Diệc Cẩm đi ra ngoài, nàng mà bị tụt huyết áp thì hắn có thể đưa cho nàng một viên.
Hiện tại bọn họ muốn đi nơi vắng vẻ như vậy quay phim, những thứ này càng cần phải chuẩn bị trước rồi.
Những chuyện này, có lẽ Giang Thần tự mình không tiện làm.
Hắn là nghệ sĩ, bình thường bên cạnh không chỉ có fan, mà còn có người đại diện. Hắn biết, nếu không muốn gây phiền phức cho Quách Diệc Cẩm, thì phải ở nơi công cộng, giữ khoảng cách thích hợp với nàng, như vậy mới thật sự là tốt cho nàng.
Cho nên những chuyện này, hắn đều giao cho trợ lý đi làm.
Quách Diệc Cẩm cảm kích liếc nhìn tiểu ca ca trợ lý, nói một tiếng cám ơn.
Sau đó nàng nhỏ giọng nói: "Ta hơi bị tụt huyết áp."
"Ừm. Ta biết rồi."
Sau đó nhã nhặn lấy từ trong túi ra một lọ đường.
Mở ra đưa cho Quách Diệc Cẩm.
Quách Diệc Cẩm hơi kinh ngạc: "Sao ngươi..."
Tiểu trợ lý lén nói: "Là Thần ca bảo ta chuẩn bị."
Quách Diệc Cẩm lập tức có chút cảm động. Thần tượng mà nàng thích nhiều năm không chỉ có vóc dáng đẹp, năng lực nghiệp vụ ưu tú, lại còn là một người cẩn thận như vậy.
Nhưng hiện tại nàng cũng không thể nói cám ơn với Giang Thần. Lúc này Giang Thần đã ngủ rồi. Ngay phía trước bọn họ.
Quách Diệc Cẩm đành phải cảm kích nhận lấy đường.
Cũng không dám nói lớn tiếng.
Ăn một chút, nàng mới từ từ khỏe hơn. Đường còn rất dài. Nàng cũng biết, việc nàng được làm việc bên cạnh Giang Thần là một may mắn, nhưng đồng thời cũng đầy thách thức.
Nhưng cuộc đời là như vậy, là phải không ngừng chấp nhận thử thách, ngươi mới có thể trở nên càng ngày càng mạnh mẽ hơn.
Sau khi tốt nghiệp, sẽ không còn giống như ở trường học nữa, sẽ không có ai che chở cho ngươi, không được sống tùy ý như vậy.
Hai mươi năm qua nàng sống quá suôn sẻ.
Trước kia thường có người ghen tị với nàng, nói rằng từ lúc sinh ra nàng đã chẳng phải lo gì cả. Hơn nữa về mặt tướng mạo, lão Thiên cũng rất ưu ái nàng, cho nàng lớn lên xinh đẹp như vậy.
Vậy thì còn có gì đáng để buồn rầu đâu?
Trước kia nàng quả thật rất vui vẻ, dường như chưa bao giờ có phiền não. Thỉnh thoảng thấy không vui, cũng chỉ là vì Tần Thiên.
Nhưng đó cũng là rất ít khi, quá trình nàng thích Tần Thiên, thực tế thì nói chung là vui nhiều hơn, buồn ít hơn. Ngoại trừ năm đó vào kỳ nghỉ hè, Tần Thiên đột nhiên dẫn bạn gái cũ về nhà ra thì lúc khác, Quách Diệc Cẩm cũng chưa từng không vui.
Bây giờ mới là lúc nàng thật sự phải trưởng thành, tốt nghiệp rồi thì phải đối mặt với nhiều chuyện hơn. Nàng hy vọng mình có thể học được nhiều điều trong khoảng thời gian này.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận