Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1849: Cuối cùng một đêm 4 (length: 3700)

Ôi, Chu Tiểu Nghiên đột nhiên cảm thấy sao nàng giống như một bà lão vậy, bắt đầu lo lắng cho Kiều Tử Mạc thế này?
Trước đây nàng không phải ghét Kiều Tử Mạc nhất sao, nên hắn cảm thấy khó chịu, đau cổ hay không đau, đều có liên quan gì đến nàng chứ.
Chu Tiểu Nghiên đang đứng đó do dự thì Kiều Tử Mạc lại đột ngột tỉnh giấc. Hắn dụi mắt, trông có vẻ hơi lúng túng. Xem ra Kiều Tử Mạc đồng học vẫn là rất không quen khi bị người khác thấy được một mặt không bình thường của mình.
"Ngại quá, ta lại ngủ quên mất."
Chu Tiểu Nghiên tỏ vẻ không hề để tâm, nàng cũng đoán được Kiều Tử Mạc chắc hẳn không muốn cho người khác thấy mình như vậy, nên nàng vờ như không để ý: "Không sao, ta cũng vừa mới vào."
"À, vậy sao?"
"Ừm, đây là đồ uống của ngươi."
"Được rồi, cứ để đó đi. Cảm ơn."
Kiều Tử Mạc lúc chưa tỉnh ngủ quả là hiếm thấy khách sáo, đến mức Chu Tiểu Nghiên có chút không quen. Thảo nào người ta nói khi không tỉnh táo, người ta sẽ có sự phòng bị yếu nhất, như lúc say rượu, hoặc là lúc nửa đêm mơ màng, Kiều Tử Mạc bây giờ có lẽ chính là như vậy.
Chu Tiểu Nghiên đặt đồ uống xuống, xoay người chuẩn bị đi. Không ngờ lúc này Kiều Tử Mạc lại đột ngột gọi nàng lại.
"Ngươi chờ một chút."
"Còn có chuyện gì sao?" Chu Tiểu Nghiên hỏi.
Kiều Tử Mạc lúc này có vẻ đã hoàn hồn lại, ánh mắt cũng không còn mơ màng như vậy nữa.
"Ngươi sắp sửa về chỗ Vu Hàn ca làm việc, chúng ta cũng làm chung lâu như vậy rồi, ngươi không có gì muốn nói với ta sao? Ví dụ như muốn đề xuất hay yêu cầu gì đó, chỉ cần ta có thể đáp ứng đều sẽ đáp ứng ngươi nha. Cơ hội hiếm có, ngươi phải nắm bắt cho tốt nhé."
Ồ... Vậy là muốn cho nàng phúc lợi à? Nghe ra làm trợ lý của Kiều Tử Mạc đãi ngộ cũng không tệ nhỉ. Nhưng điều nàng muốn nhất...? Chắc là tấm ảnh chụp chung ba người bọn họ lúc trưa. Nếu như bây giờ nàng hỏi Kiều Tử Mạc, hắn có cho không? Chắc là sẽ cho, nhưng nhất định sẽ chế giễu nàng cho xem.
Thôi bỏ đi. Sao da mặt nàng có thể dày đến thế chứ.
"Ta... Ta không có yêu cầu gì cả. Ngươi đã trả lương cho ta hậu hĩnh như vậy rồi, coi như ta không phí công làm việc cho ngươi, nên ta không muốn gì cả."
"Thật sao? Đây là cơ hội rất khó có đấy, ngươi phải biết, ta rất hào phóng."
"Ta... Thật sự không có gì muốn cả, chỉ cần ngươi ngày mai đừng tìm cớ bắt ta tiếp tục làm trợ lý cho ngươi là được rồi."
"À? Yêu cầu của ngươi lại là cái này à. Làm trợ lý của ta đáng sợ đến thế sao? Hừ... Với lại ta không phải tìm cớ, tại ai bảo trợ lý của ta bị ốm chứ, ta cũng bất đắc dĩ thôi mà."
"Xí, trợ lý của ngươi bị cảm hai tuần còn chưa khỏi sao?"
"Đúng vậy đó. Hắn cứ như vậy đó. Dạo này dịch cảm cúm mà, hơn nữa sức khỏe của hắn vốn không tốt, cứ hễ bị cảm là lại kéo dài rất lâu. Ngươi nghi ngờ người ta như vậy, chẳng lẽ cảm thấy hắn đang giả vờ ốm nên mới không đi làm? Ôi chao, Chu Tiểu Nghiên, sao ngươi có thể tùy tiện suy đoán đồng nghiệp như thế? Như vậy không tốt, không tốt. Hay là, ngày mai khi hắn đi làm lại, tự ngươi đi hỏi thử hắn xem sao."
Chu Tiểu Nghiên ghét bỏ liếc Kiều Tử Mạc, hắn đang coi nàng là kẻ ngốc à? Còn bảo nàng tự đi hỏi người ta! Nàng mới không ngốc đến mức đó, mặc kệ người ta có thực sự bị ốm hay không, nàng cũng không ngốc mà chạy tới hỏi. Huống chi, sau ngày mai, tất cả đều kết thúc, nàng còn bận tâm nhiều như vậy làm gì?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận