Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 27: Sơn chi hoa nữ hài 8 (length: 3758)

Không có cách, ai bảo các nàng trong phòng ngủ chỉ có Hàn Nặc là có bạn trai chứ? Hơn nữa người kia vẫn là giáo thảo của trường A, Lâm Việt! Không trò chuyện chuyện bạn trai của nàng thì trò chuyện với ai?
Từ khi Hàn Nặc mất trí nhớ, mỗi đêm trước khi đi ngủ chính là ba cô gái kia hỏi nàng hết câu này đến câu khác, vấn đề thì kỳ quái đủ kiểu, nhưng ý chính vẫn luôn là chuyện thường ngày của nàng với Lâm Việt sau khi mất trí nhớ.
Hàn Nặc cũng không nói dối, các nàng hỏi gì, nàng đều nói hết. Dù sao nàng và Lâm Việt ca ca trong sạch, cũng không có gì không thể nói!
Chẳng qua là lần nào mấy cô gái kia cũng cảm thấy nàng đang qua loa cho xong chuyện.
Hừ! Nhất định phải nhanh chóng "gả" hết bọn họ đi, như vậy sau này trước khi đi ngủ nàng có thể hóng hớt chuyện của bọn họ!
Bất quá tối nay Hàn Nặc lại không muốn trò chuyện chuyện của nàng với Lâm Việt nữa. Chuyện này trước khi tắt đèn đã nói đủ nhiều rồi.
Nàng chuẩn bị trò chuyện một chút về bạn gái của Nghiêm Du Thành!
"Các ngươi biết bạn gái của Nghiêm Du Thành không? Hôm nay ta thấy nàng ấy rồi!"
Hàn Nặc vừa dứt lời, phòng ngủ lập tức im lặng trở lại. Ngay cả Trần Thu Dĩnh và La Tiệp đang nói chuyện cũng không lên tiếng nữa.
"Bạn gái gì cơ?" Tô Tiểu Bộ trông có vẻ hoàn toàn không hiểu chuyện.
"Chính là bạn gái của Nghiêm Du Thành đó! Hình như tên là Lý Tâm Nghi. Hơn nữa hình như nàng ấy quen biết ta nữa, các ngươi có biết nàng ấy không?"
"À, ngươi nói nàng ta hả. Nàng ấy xuất viện rồi?"
"Tiểu Bố Đinh, ngươi biết nàng ấy hả? Vậy nàng ấy học cùng lớp với mình hả?" Nghe Tiểu Bố Đinh nói biết Lý Tâm Nghi, Hàn Nặc vội vàng hỏi tiếp.
"Nàng ta không phải học cùng lớp mình đâu!" Trần Thu Dĩnh yếu ớt nói một câu, hơn nữa giọng nghe hình như không tốt lắm.
"Lý Tâm Nghi là khoa Anh Ngữ, không phải lớp mình." Tô Tiểu Bộ giải thích với Hàn Nặc.
"À. Vậy trước đây ta quen nàng ấy à?"
"Quen chứ, hơn nữa ngươi còn từng cùng nàng ấy tranh giành danh hiệu hoa khôi của trường đó!"
"Hả?"
Hoa khôi của trường? Cái quỷ gì vậy!
"Đúng đó. Lý Tâm Nghi là hoa khôi của trường mình đó, cả trường ai cũng biết. Nhưng mà Hàn Nặc, điều đó không có nghĩa là ngươi không xinh đẹp bằng nàng ấy đâu, ta thấy ngươi đẹp hơn nàng ta nhiều!"
Ai... hóa ra bạn gái của Nghiêm Du Thành là hoa khôi của trường à. Ừ nhỉ, một cô gái xinh đẹp như vậy làm hoa khôi cũng không có gì lạ!
Hàn Nặc thầm nghĩ.
"Đúng đó, Hàn Nặc. Bọn mình đều ủng hộ cậu." Trần Thu Dĩnh cũng không nhịn được nói, "Lúc bình chọn hoa khôi, nếu không phải vì cậu là bạn gái của Lâm Việt, chắc chắn vị trí hoa khôi đã là của cậu!"
"Vì sao ta là bạn gái của Lâm Việt thì lại không thể làm hoa khôi chứ?" Hàn Nặc một mặt không hiểu.
"Cậu ngốc hả? Cậu là bạn gái của Lâm Việt, nữ sinh đều ghen tị với cậu, ai sẽ bỏ phiếu cho cậu chứ? Nam sinh cũng đều cảm thấy cậu đã có bạn trai rồi, bọn họ cũng không có cơ hội, tự nhiên cũng sẽ không chọn cậu."
Nghe cũng có lý đấy.
Bất quá Hàn Nặc căn bản không quan tâm đến chuyện có phải hoa khôi hay không. Chẳng qua là...
Khoan đã, nàng ấy bị loại vì là bạn gái của Lâm Việt, thế nhưng Lý Tâm Nghi cũng là bạn gái của Nghiêm Du Thành mà, tại sao nàng ấy lại được chọn?
"Vậy Lý Tâm Nghi..."
"Lý Tâm Nghi không phải là bạn gái của Nghiêm Du Thành đâu, đó chỉ là do Nghiêm Du Thành tự mình mong muốn thôi."
A? Tự mình mong muốn. Không ngờ Nghiêm Du Thành đáng thương như vậy!
Nhưng mà xem dáng vẻ thân mật của bọn họ, còn có Nghiêm Du Thành ân cần quan tâm, hoàn toàn không giống như tự mình mong muốn chút nào. Hơn nữa Nghiêm Du Thành ngày nào cũng dành chút thời gian đến bệnh viện thăm Lý Tâm Nghi, thậm chí tối nay còn trốn học đến bệnh viện đón nàng ấy về trường.
Hắn chắc chắn là rất thích Lý Tâm Nghi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận