Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1044: Phiên ngoại: Thật xin lỗi (length: 3941)

Chương 1044: Phiên ngoại: Thật xin lỗi (7)
"Khi còn nhỏ, ta thật cho rằng ta chính mình là một Công chúa. Muốn cái gì liền có cái đó, ba ba mụ mụ cũng đều là người tốt, hơn nữa các nàng còn rất yêu ta."
"Mãi đến rất nhiều năm sau, ta trưởng thành, một lần nữa trở lại quê hương của cha mẹ, mới đột nhiên phát hiện ra, thì ra tất cả mọi thứ đều không phải là thật."
"Ròng rã mười tám năm, ta vẫn luôn sống cuộc đời của người khác, là ta đã cướp đi hết thảy của tỷ tỷ. Cha ta từ bỏ nàng và mẹ của nàng, cướp hết tiền của gia đình các nàng, tỷ tỷ thành trẻ mồ côi, còn ta thì biến thành một Công chúa."
"Vậy mà ta cứ coi đó là lẽ đương nhiên để hưởng thụ mọi thứ trong nhiều năm như vậy, Tiểu Nguyệt, ngươi nói chuyện này có đáng buồn cười không?"
Triệu Nguyệt vẫn luôn trong trạng thái khiếp sợ.
Nàng từng cũng đã đoán về thân thế của Tiểu Nghiên, bởi vì Tiểu Nghiên rất ít khi nhắc đến người nhà và quá khứ của mình ở trường, nên đôi khi Triệu Nguyệt cũng tò mò.
Mãi đến khi những lời đồn vô căn cứ lan truyền trong trường học, Triệu Nguyệt cũng chỉ cảm thấy có chút giật mình thôi.
Vốn nghĩ Tiểu Nghiên không muốn nhắc đến chuyện gia đình là vì không thể đối diện với người cha, người mẹ như thế, không ngờ sau lưng Tiểu Nghiên lại cất giấu nhiều chuyện như vậy.
Nếu không phải chính tai nghe, Triệu Nguyệt chắc chắn sẽ nghĩ đây là tình tiết trong bộ phim truyền hình nào đó.
Xảy ra nhiều chuyện như thế, rốt cuộc Tiểu Nghiên đã sống thế nào?
"Tiểu Nghiên, đó không phải lỗi của ngươi." Hiện tại Triệu Nguyệt chỉ có thể an ủi Chu Tiểu Nghiên như vậy.
Nàng chưa từng trải qua chuyện này, cũng không biết làm sao để cùng Tiểu Nghiên san sẻ.
Chu Tiểu Nghiên cười cay đắng: "Có lẽ vậy. Cho nên cuối cùng ta đứng về phía tỷ tỷ. Cha ta và tỷ tỷ kiện nhau, người cung cấp chứng cứ cuối cùng là ta."
"À, suýt quên mất. Ta quen Kiều tổng cũng là vào lúc đó." Chu Tiểu Nghiên nói thêm.
"Thiếu gia nhà họ Kiều là bạn tốt đại học của tỷ tỷ, khi đó ta ở B thành phố không tìm được ai giúp đỡ, đành phải chạy đến nhà họ Kiều tìm Kiều Diệc để cứu tỷ tỷ. Nếu nhất định phải nói ta có quan hệ gì với Kiều Diệc, chắc là những ân oán của bốn năm trước."
Thì ra là vậy.
Bây giờ Triệu Nguyệt đã hiểu ra phần nào.
Nhưng cũng còn rất nhiều điều nàng chưa hiểu. Nhưng nàng không muốn ép Tiểu Nghiên phải giải thích cặn kẽ mọi chuyện nữa.
Hôm nay Tiểu Nghiên có thể lấy hết dũng khí để kể ra bí mật bao năm qua với nàng, đã là một chuyện rất đáng quý, cũng rất khó khăn.
Triệu Nguyệt không phải người thích soi mói chuyện riêng của người khác, nàng muốn hiểu một người, cũng chỉ vì quan tâm đến người đó. Nếu những chuyện đó là điều người khác không muốn nói, tự nhiên nàng cũng sẽ không hỏi.
"Sau này, ta thường xuyên gặp hắn ở quán cà phê nọ, đôi khi hắn cũng sẽ kể cho ta một ít chuyện liên quan đến tỷ tỷ. Quan hệ của ta với hắn thực ra cũng chỉ có vậy. Thật sự ta cũng không biết, ngày hôm đó sao hắn đột nhiên muốn đưa ta về."
Chu Tiểu Nghiên rất cẩn thận kể lại những gì đã xảy ra giữa nàng và Kiều Diệc. Triệu Nguyệt chợt cau mày.
Sao nàng có cảm giác Tiểu Nghiên bây giờ khác với những gì nàng từng thấy trước đây?
Sau đó trong đầu nàng chợt lóe lên một hình ảnh, chẳng lẽ việc Tiểu Nghiên liều mạng muốn đến Kiều thị làm việc lúc trước là vì... Kiều Diệc?
Trời ạ! !
Triệu Nguyệt đột nhiên hiểu ra điều gì, chỉ là nàng vẫn còn chút không tin được.
"Tiểu Nghiên, sẽ không phải... sẽ không phải là ngươi thích Kiều Diệc đấy chứ?"
Triệu Nguyệt lo lắng nhìn Chu Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên ơi, ngươi tuyệt đối đừng có thừa nhận đó! !
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận