Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2122: Chân tướng 1 (length: 3805)

Hơn nữa Kiều Tử Mạc khẳng định sẽ còn cảm thấy hắn đây là cố ý hoài nghi hắn, hoài nghi hắn còn có gì với Tiểu Nghiên. Hiện tại bọn họ tất cả mọi người là bạn bè rất tốt, hơn nữa Kiều Tử Mạc còn đang công tác ở Lâm thị, một khi Lâm Việt thật sự chạy tới hỏi Kiều Tử Mạc hắn cùng Hàn Nặc đã nói những lời gì, Kiều Tử Mạc nhất định sẽ suy nghĩ nhiều.
Đến lúc đó, phỏng đoán tất cả mọi người sẽ rất lúng túng, Kiều Tử Mạc làm ở Lâm thị cũng sẽ không quen đi.
Cho nên... Ngoài việc hắn thật đi cầu Tiểu Nặc nói cho hắn biết, thật không có biện pháp khác sao?
Ô... Tại sao hắn lại xoắn xuýt như vậy? Tại sao hắn lại vì những chuyện bát quái nhỏ nhặt này mà xoắn xuýt chứ? Không phải rõ ràng đã nói không hứng thú với chuyện của người khác sao?
Thật là mâu thuẫn.
Sau khi Hàn Nặc đi rồi, Lâm Việt một mình ở đó buồn bực hồi lâu. Cái cảm giác trong lòng có chuyện, muốn biết nhưng lại không biết thật sự là quá khó chịu!
Nhưng biết làm sao được, ai bảo hắn ngạo kiều, bảo hắn thật sự hạ thấp tư thái, mặt dày mày dạn đi cầu Hàn Nặc, hắn cũng không làm được.
—— Trước khi tan sở, Chu Tiểu Nghiên nói với Vu Hàn về kế hoạch tối nay của nàng.
"Tiểu ca ca, buổi tối ta muốn đến nhà tỷ tỷ một chuyến."
"A, tốt." Vu Hàn hoàn toàn chưa kịp phản ứng, Chu Tiểu Nghiên lần này nói "ta", chứ không phải "chúng ta", cho nên hắn quen miệng trả lời một tiếng "Ừ", bởi vì hắn cho là vẫn như thường ngày, tan làm hắn và Chu Tiểu Nghiên cùng nhau đến nhà họ Lâm là được rồi.
Nhưng hắn căn bản không biết, lần này mặc kệ là Hàn Nặc, hay là Chu Tiểu Nghiên, đều căn bản không cân nhắc đến hắn, hoặc là nói là cố ý không cân nhắc đến hắn.
"Tiểu ca ca, ta nói là buổi tối ta muốn đi nhà tỷ tỷ, hơn nữa có thể ăn cơm xong mới về, cho nên buổi tối ngươi cũng không cần chờ ta, tự mình đi ăn cơm đi. Cũng không cần đến đón ta, đến lúc đó sẽ có người đưa ta về."
"Hả?" Vu Hàn nghe vậy sững sờ ba giây đồng hồ, hắn rốt cuộc mới phản ứng, Tiểu Nghiên đây là đang nói với hắn, nàng muốn một mình đến nhà Hàn Nặc, không có ý định dẫn theo hắn, hơn nữa cũng không cần hắn tự mình đến đón nàng.
Cổ họng Vu Hàn khẽ nhúc nhích, nhất thời không nói ra lời. Hắn chắc chắn đã nhận một đả kích, hơn nữa với tâm lý nhạy cảm và đa nghi của Vu Hàn, hắn luôn cảm thấy đây là một điềm báo không tốt. Hiện tại không chỉ có Tiểu Nghiên đang cố gắng né tránh hắn, ngay cả Hàn Nặc tỷ tỷ, cũng coi hắn như người dưng rồi sao?
Trong lòng Vu Hàn không phải tư vị gì, nhưng hắn vẫn cố gắng gượng cười, giả bộ rất rộng lượng nói với Chu Tiểu Nghiên: "Được, ta biết rồi."
Chu Tiểu Nghiên ngược lại vẫn luôn quan sát phản ứng của Vu Hàn, kỳ thực tại sao nàng mãi đến khi tan tầm mới nói chuyện này với tiểu ca ca? Buổi trưa bọn họ ăn cơm chung, nàng cũng hoàn toàn không nhắc gì đến chuyện này. Cũng là bởi vì nàng không biết phải mở lời thế nào.
Có lẽ người khác sẽ thấy đây là một chuyện rất đơn giản, nhưng Chu Tiểu Nghiên sống với Vu Hàn lâu như vậy, ít nhiều gì cũng hiểu rõ tính cách của Vu Hàn. Nàng biết Vu Hàn là một người rất nhạy cảm, thêm vào mối quan hệ nhạy cảm của bọn họ gần đây, càng làm Chu Tiểu Nghiên không dám nói năng lung tung trước mặt Vu Hàn.
Mặc dù hôm nay nàng chỉ là đi nhà họ Lâm ăn một bữa cơm thôi, giống như cũng không có chuyện phức tạp gì quá đáng muốn xảy ra. Nhưng đôi khi, càng là những thay đổi rất nhỏ, thì lại càng làm người ta nhịn không được suy nghĩ càng nhiều. Nàng hy vọng tiểu ca ca không phải là người như vậy.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận