Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1398: Bí mật 12 (length: 3860)

Chương 1398: Bí mật 12
"Đúng vậy." Kiều Diệc ngẩng đầu đáp lời, "A, đúng rồi, ta trước đó nói muốn giới thiệu các ngươi làm quen, suýt chút nữa quên mất."
Nói xong, Kiều Diệc liền lập tức gọi điện thoại cho Vu Hàn, rất nhanh Vu Hàn đã theo sát vách đến đây.
Nói thật, trong lòng Chu Tiểu Nghiên là vui mừng. Nàng vốn tưởng rằng tiểu ca ca đến cứu nàng, lần này tiểu ca ca thế mà lại đến thật. Quá tốt rồi!
Vu Hàn không ngờ Chu Tiểu Nghiên cũng ở đây, lúc nhận được điện thoại của Kiều Diệc, hắn chỉ nghĩ đến việc qua đó chính thức làm quen với Kiều Tử Mạc, thật không ngờ thoáng cái tới đã thấy Chu Tiểu Nghiên đã ở đây còn sớm hơn cả hắn.
Kiều Diệc lúc này cũng rảnh rỗi, thấy Vu Hàn tới, hắn cũng đi theo, sau đó kéo Kiều Tử Mạc giới thiệu cho Vu Hàn, cười hì hì nói:
"Vu Hàn, ngươi xem, đây chính là em trai ta Tử Mạc! Có phải giống như ta từng nói trước đây là rất đáng yêu không?"
Chu Tiểu Nghiên: "..."
Nàng lần đầu tiên nghe có người dùng hai chữ "đáng yêu" để hình dung Kiều Tử Mạc, đoán chừng Kiều Tử Mạc cũng là lần đầu tiên nghe thấy.
Thì ra trong lòng Kiều Diệc, Kiều Tử Mạc lại là hình tượng như vậy à? Thảo nào nói hắn là người cuồng em trai. Ngay cả Kiều Tử Mạc là đại ma vương, Kiều Diệc cũng cảm thấy đáng yêu, cái kính lọc này đúng là hơi bị dày.
Hơn nữa qua lời bóng gió của Kiều Diệc, Chu Tiểu Nghiên còn nghe ra, Kiều Diệc trước đây có vẻ ở nước ngoài luôn khoe khoang em trai mình. Không ngờ một người mà những người trong công ty xem là lạnh lùng vô tình như Kiều Diệc, trước mặt người khác lại luôn có vẻ là người lúc nào cũng treo em trai ở bên miệng.
Nhìn hắn bây giờ kiêu ngạo tự hào giới thiệu Kiều Tử Mạc, ai, khác biệt thật là khác biệt.
Kiều Tử Mạc cũng coi như hạnh phúc, sinh ra trong một gia đình lớn như vậy nhưng không có áp lực của đại gia tộc, cả nhà đều yêu thương cưng chiều hắn, từ nhỏ đến lớn gần như chưa từng gặp phải trở ngại. Số mệnh của hắn so với Kiều Diệc tốt hơn nhiều lắm.
Nhưng mà Kiều Tử Mạc thế mà lại ngoan ngoãn đi tới trước mặt Kiều Diệc, còn cố làm ra vẻ "đáng yêu" mà Kiều Diệc đã nói.
"Anh Vu Hàn, anh khỏe, em là Kiều Tử Mạc. Anh gọi em là Tiểu Mạc là được rồi."
Chu Tiểu Nghiên lại một lần nữa cạn lời. Chẳng lẽ nói Kiều Tử Mạc bình thường trước mặt Kiều Diệc thực sự ngoan như vậy, cho nên mới làm cho Kiều Diệc luôn lầm tưởng em trai bảo bối của mình là một đứa bé đáng yêu ngoan ngoãn?
Không thể nào.
"Chào cậu, Tiểu Mạc. Vẫn luôn nghe anh trai cậu nhắc tới cậu, nhưng chưa có cơ hội gặp mặt, hôm nay gặp được ở đây, thực sự rất vui. À, khi nào thì cậu tốt nghiệp, có dự định về công ty giúp anh trai cậu không? Thấy anh trai cậu một mình gánh vác công ty lớn như vậy cũng không dễ dàng."
"À? Về công ty sao?" Kiều Tử Mạc cười nói, "Em tạm thời chưa có quyết định này."
Nói xong hắn còn liếc nhìn Kiều Diệc.
Từ nhỏ đến lớn, người nhà họ Kiều cũng chưa từng nhồi nhét vào đầu Kiều Tử Mạc ý nghĩ muốn để hắn thừa kế công ty, mà luôn để hắn tự do phát triển theo sở thích của mình. Mặc dù trước đây Kiều Diệc cũng quản thúc hắn, bắt hắn học cái này, bắt hắn học cái kia, nhưng phần lớn vẫn là vì phòng thân hay bảo vệ bản thân hắn.
Còn việc hắn chọn chuyên ngành khi lên đại học, nhà cũng tùy theo ý kiến của hắn, theo nguyện vọng của hắn mà chọn khoa máy tính chứ không phải kinh tế học.
Việc sau này hắn ra nước ngoài học tập cũng là do hắn tự quyết định, bố mẹ và Kiều Diệc trong nhà chưa từng ép buộc hắn bất cứ điều gì.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận