Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1546: Không nghĩ cô phụ 13 (length: 3759)

Vu Hàn nhìn Chu Tiểu Nghiên cẩn thận dùng tay nâng con thỏ nhỏ kia, lập tức cũng dâng lên rất nhiều lòng yêu thương.
"Nó giống như là thỏ rừng nhỉ, xám xịt, nhưng mà rất đáng yêu."
"Ừm." Chu Tiểu Nghiên vẫn nhìn con thỏ, ánh mắt tràn đầy thương xót, "Nhưng mà nó có vẻ như bị thương rồi. Nó còn nhỏ như vậy, không biết sao lại một mình ở đây, mẹ của nó đâu?"
Vu Hàn nhìn xung quanh, khắp nơi đều là cỏ dại, nơi này chỉ có con thỏ bị thương này, hơn nữa bộ dạng của nó có vẻ thoi thóp.
Thế là hắn nói: "Có lẽ là do mấy ngày nay trời mưa, nên nó bị lạc mất gia đình."
"Vậy nó đáng thương quá đi. Nó còn nhỏ như vậy, căn bản không thể tự chăm sóc mình. Tiểu ca ca, hay là chúng ta mang nó về nhà đi."
"Ừ, cũng được thôi. Chỉ cần ngươi thích là được."
Thế là Chu Tiểu Nghiên cẩn thận ôm con thỏ kia vào lòng, sau đó mang con thỏ xuống núi.
Vì con thỏ nhỏ bị thương, nên bọn họ cũng không tiếp tục ở lại trên núi, mà nhanh chóng xuống núi, về thành phố.
Bọn họ đến thẳng bệnh viện thú y, tìm bác sĩ băng bó vết thương cho con thỏ nhỏ, cũng may con thỏ không bị gì nặng, bác sĩ đề nghị để con thỏ ở lại bệnh viện theo dõi một đêm. Chu Tiểu Nghiên cũng đồng ý.
Về đến nhà, Chu Tiểu Nghiên liền bận rộn tứ phía làm ổ nhỏ cho con thỏ. Vu Hàn cười hỏi nàng: "Sao ngươi vội thế, sao đột nhiên lại hứng thú với con thỏ này vậy?"
Rõ ràng trước đây nàng đâu phải là người thích nuôi thú cưng, nhiều năm như vậy Vu Hàn cũng chưa từng nghe nàng nói nuôi con vật gì cả.
"Vì ta nhìn thấy nó cô độc trốn trong bụi cỏ như đang cầu cứu, trong lòng đã cảm thấy rất thương xót. Tiểu ca ca, ngươi biết không? Nó bây giờ không có người thân, làm ta nghĩ đến mình, ta hiện tại cũng là đứa trẻ không có cha mẹ. Cho nên chúng ta xem như đồng bệnh tương liên đi."
Vu Hàn không nói gì.
Mặc dù hắn rất muốn giống như mọi khi nói với Tiểu Nghiên, nàng không phải cô đơn, vì nàng còn có chính mình mà. Nhưng Vu Hàn lại cảm thấy, có lẽ trong lòng Tiểu Nghiên, mình, người anh trai giả này, vĩnh viễn không thể thay thế vị trí ba mẹ trong lòng nàng.
Nàng hiện tại thương con thỏ nhỏ kia, chắc cũng là vì lẽ đó.
"Vậy ngươi cứ làm cho nó một cái ổ nhỏ ấm áp đẹp đẽ đi, đợi ngày mai chúng ta đón nó về, nó sẽ có một ngôi nhà mới."
"Ừm." Chu Tiểu Nghiên lúc này rốt cuộc tìm được một chiếc hộp vừa vặn, nhưng vẻ mặt của nàng vẫn không thể thả lỏng, "Nhưng mà ta không có kinh nghiệm nuôi thỏ, nó lại nhỏ như vậy, ta rất sợ ta sẽ không nuôi được nó. Nhưng mà nếu không mang nó về, chắc chắn nó sẽ chết ở trên núi, nên chỉ có thể làm như vậy thôi."
"Không sao, chúng ta cố gắng hết sức là được. Với lại bác sĩ vừa nãy cũng nói rồi, con thỏ kia không có bị gì mà. Hơn nữa bản thân nó sinh trưởng ở vùng núi, sức đề kháng và khả năng sinh tồn đều phải mạnh hơn so với những con thỏ nuôi trong nhà. Yên tâm, nó nhất định sẽ lớn lên bình an."
"Ừ, mong là vậy. Nhưng ngày mai ta vẫn muốn đi hỏi vị bác sĩ kia một chút, loại thỏ này thích ăn gì, rồi có những tập tính gì đặc biệt? Hơn nữa nó còn bé vậy, có cần bú sữa mẹ không? Ai da, ta cảm thấy trách nhiệm của mình lớn quá."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận