Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1772: Ngươi muốn ăn cái gì 7 (length: 3781)

Lúc đó Kiều Diệc cũng chưa nhận ra tâm tư của hắn đối với Chu Tiểu Nghiên, chỉ thấy nàng sao đột ngột rời đi, trong lòng hơi lạ thôi.
Nhưng mà cuối cùng đó cũng chỉ là chuyện của người khác, hơn nữa Chu Tiểu Nghiên vẫn là trợ lý của Vu Hàn, nàng rời đi mà Vu Hàn cũng chẳng nói gì, hắn lại có thể nói gì.
Mãi đến khi... Vu Hàn cũng rời đi theo.
Kiều Diệc mới chợt nhận ra, chẳng lẽ Chu Tiểu Nghiên rời đi là do Vu Hàn cả sao? Hiện giờ hắn rất muốn hỏi Chu Tiểu Nghiên một câu trả lời. Dù trước kia nàng rời đi vì ai, dù là vì cái gì, hắn cũng rất muốn tự tai nghe nàng nói rõ nguyên nhân.
Còn Chu Tiểu Nghiên thì bị Kiều Diệc hỏi đến ngẩn người. Nàng đã rời khỏi Kiều thị lâu như vậy rồi, lúc trước nàng đi Kiều Diệc cũng chưa từng hỏi. Chu Tiểu Nghiên vẫn nhớ rõ, ngay sau khi cô vừa từ chức không lâu, cô đã gặp Kiều Diệc ở rạp chiếu phim. Lúc đó bọn họ còn xấu hổ chỉ có hai người cùng nhau xem một bộ phim.
Nhưng khi ấy Kiều Diệc cũng không hề hỏi cô vì sao muốn rời đi, thậm chí nói thêm vài câu với cô cũng không có. Vậy mà... sau một khoảng thời gian dài như vậy, vì sao Kiều Diệc đột nhiên lại nhớ tới muốn hỏi cái này chứ?
Chẳng lẽ điều này quan trọng lắm sao?
Dù nàng rời Kiều thị vì lý do gì, chẳng phải nàng đã rời đi rồi sao? Hơn nữa nàng bây giờ ở Lâm thị sống rất tốt, cũng đâu có khả năng quay về Kiều thị làm việc nữa chứ? Cho nên bây giờ Kiều Diệc mới hỏi vấn đề này, thì có ý nghĩa gì?
"Không có vì gì cả. Chỉ là do khoảng thời gian đó trạng thái của ta không tốt lắm, nên muốn cho mình nghỉ ngơi một chút. Cũng không ngờ, về sau sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy, sau đó ta cũng rời khỏi thành phố B, không nghĩ quay lại nữa."
Chu Tiểu Nghiên cảm thấy lời giải thích của nàng đủ rõ ràng rồi, hơn nữa cô cũng cho rằng không có gì đáng nghi. Dù sao nàng và tiểu ca ca sở dĩ nhanh chóng quyết định rời thành phố B, nguyên nhân Kiều Diệc cũng biết mà.
"À."
Quả nhiên, sau khi nghe Chu Tiểu Nghiên trả lời, Kiều Diệc chỉ im lặng khẽ gật đầu, "Ra là vậy à."
Hắn đương nhiên chẳng tin lý do Chu Tiểu Nghiên thoái thác chức vì quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi kia. Nhưng mà đã Chu Tiểu Nghiên nói vậy, thì hắn cũng chẳng tiện hỏi nhiều nữa. Bởi vì hắn biết, dù hắn có hỏi thêm nữa, Chu Tiểu Nghiên cũng sẽ không thật lòng nói cho hắn biết.
Dù cho nàng thật sự rời đi vì Vu Hàn, thì nàng cũng không cần thiết phải nói cho hắn biết mà.
"Ăn cơm đi." Kiều Diệc đột nhiên lạnh mặt xuống, sau đó tiếp tục ăn cơm. Chu Tiểu Nghiên cũng không nói thêm gì nữa. Hai người cứ vậy im lặng, mỗi người ăn phần cơm của mình.
"Oa! Sao hai người còn đang ăn cơm vậy?" Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng của Kiều Tử Mạc.
Kiều Diệc nhíu mày: "Ngươi vào bằng cách nào?"
"Ta là ai chứ, muốn vào phòng ngươi còn không dễ dàng sao?" Kiều Tử Mạc đắc ý dương dương, đương nhiên rồi, hắn chính là Nhị thiếu gia Kiều gia, hắn muốn vào thì trợ lý của Kiều Diệc chẳng lẽ có thể ngăn cản hắn sao?
"Ta nói sao hai người còn đang ăn cơm? Chu Tiểu Nghiên, ngươi là chăm sóc anh ta như thế đấy à! Hay là nói, hai người các ngươi..." Kiều Tử Mạc đột nhiên cười đểu, "Người ta vẫn nói tình nhân thì mới ăn cơm lâu như thế đấy, chẳng lẽ hai người cũng thấy ăn vậy lãng mạn lắm sao?"
"Khụ..." Chu Tiểu Nghiên suýt chút nữa bị lời của Kiều Tử Mạc làm cho sặc. Hắn quả nhiên là cái gì cũng dám nói, đùa cái gì thế kia!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận