Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1474: Từ bỏ 16 (length: 3905)

Kiều Diệc cúi đầu trầm mặc một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn sang văn phòng của Chu Tiểu Nghiên đối diện. Mọi thứ không hề thay đổi, thậm chí đồ đạc trên bàn của nàng cũng không hề thiếu đi cái nào, vậy rốt cuộc nàng quyết định từ chức từ lúc nào?
Rốt cuộc là vì cái gì?
Chu Tiểu Nghiên chẳng phải đã nói việc được vào công ty Kiều thị làm là ước mơ lớn nhất của nàng sao, vậy mà bây giờ nàng lại tự mình từ bỏ giấc mộng này! Chẳng lẽ giấc mộng của nàng không đáng giá như vậy, nói thay đổi là thay đổi ngay được sao?
Kiều Diệc không tài nào hiểu nổi.
Hắn bực bội nhìn chằm chằm về phía đối diện một lúc, trong lòng có một cơn giận vô cớ, không biết từ đâu mà đến, cũng không biết làm sao để nguôi ngoai.
Hắn thật ngốc, hôm qua còn đang suy nghĩ xem nàng có phải đi làm cùng Vu Hàn không. Hắn hoàn toàn không ngờ nàng lại cứ thế mà rời đi!
Khi trước, nàng vào công ty là nhờ hắn giúp đỡ, mà giờ nàng rời đi lại chẳng hề báo với hắn một tiếng, thật quá đáng!
Kiều thị đối đãi nàng tệ lắm sao? Hay là chính bản thân mình làm nàng ghét đến thế, nên nàng cứ vậy mà không một lời từ biệt?
Kiều Diệc càng nghĩ càng giận, đến cả hứng thú làm việc cũng không còn. Hắn đứng lên, cầm áo khoác, mở cửa rồi đi ra ngoài.
Trợ lý của Kiều Diệc ở phòng bên cạnh thấy Kiều Diệc đi ra liền vội vàng đi theo.
"Kiều tổng, ngài có việc gì sao, cứ phân phó tôi đi làm là được."
"Không có việc gì, ta ra ngoài một lát, ngươi cứ làm việc đi."
"Vâng."
Trợ lý ngơ ngác nhìn Kiều Diệc rời đi. Boss đại nhân nhìn có vẻ không giống thường ngày cho lắm, lẽ nào là do Chu Tiểu Nghiên từ chức mà không nói với ngài ấy?
Trong lòng trợ lý lại bùng lên ngọn lửa bát quái. Bất quá dù hiếu kỳ thì hiếu kỳ, anh cũng không thể nào đi theo Kiều Diệc để xem cho rõ ngọn ngành, anh vẫn phải nhận rõ phận sự của mình.
Kiều Diệc một đường xuống thang máy rồi đi ra ngoài, lúc này vẫn còn sớm, trước tòa nhà công ty vẫn còn rất đông người đi làm.
Kiều Diệc đứng ở cửa ra vào tòa nhà thu hút vô số ánh nhìn, hắn không để ý, xoay người bước vào một quán cà phê ở bên cạnh.
Đã lâu rồi hắn không đến đây uống cà phê, vì công việc quá bận rộn, hắn khó có thời gian rảnh.
Nơi này là quán cà phê mà Chu Tiểu Nghiên từng làm việc, khoảng nửa năm trước, nàng vẫn còn làm ở đây. Cũng chính tại đây, Kiều Diệc đã giao đơn phỏng vấn vào Kiều thị cho Chu Tiểu Nghiên.
Nơi này trông không có gì thay đổi, nhưng Kiều Diệc lại cảm thấy có gì đó không giống.
"Xin hỏi tiên sinh muốn dùng gì ạ?"
"Giống như bình thường." Kiều Diệc vừa nói xong thì mới phát hiện nhân viên phục vụ này đã không còn là Chu Tiểu Nghiên, sao có thể biết hắn bình thường uống gì được.
"Cầm sắt." Kiều Diệc tùy tiện nói.
Nói xong, Kiều Diệc lại phát hiện, thì ra không biết từ khi nào, hắn đã không còn uống gấu nhỏ kéo bỏ ra nữa rồi.
"Tiên sinh hình như lâu rồi không đến đây, tôi nhớ trước kia ngài ngày nào cũng tới mà."
Kiều Diệc còn đang ngẩn người, chợt nghe có người ghé sát vào tai hắn nói vậy.
Hắn vội vàng ngẩng đầu, thì ra là nhân viên phục vụ đang mang cà phê đến, lời này là nói với hắn.
"À, vậy sao?"
"Còn không phải sao, trước kia ngài ngày nào cũng tới, nhân viên ở đây ai cũng nhận ra ngài hết. Sau này ngài đột nhiên không đến nữa, bọn tôi còn tưởng chỗ mình làm không tốt, làm ngài không hài lòng."
Bây giờ đang là giờ làm việc, trong quán cà phê không có mấy người, cho nên nhân viên phục vụ cũng tiện thể nói chuyện phiếm với Kiều Diệc vài câu.
Đúng vậy, vậy tại sao hắn lại không đến nữa nhỉ?
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận