Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1170: Cái này lại tội gì 2 (length: 3861)

Chương 1170: Cái này lại tội gì 2 Nhưng rõ ràng hiện tại Chu Đình Đình không nghĩ vậy, nàng muốn cố chấp ở lại Kiều thị chỉ vì không cam tâm, và để người khác khó chịu.
Ngoài ra, Kiều Diệc không nghĩ ra lý do nào khác khiến nàng cố chấp ở lại Kiều thị không đi!
"Đình Đình à..." Đây là cách Kiều Diệc gọi Chu Đình Đình khi còn nhỏ, xem như mối quan hệ trước đây của bọn họ cũng không tệ, quen biết từ nhỏ, khi đó Chu Đình Đình nhỏ hơn Kiều Diệc nhiều tuổi, nên Kiều Diệc hay gọi nàng "Tiểu Đình đình" còn Chu Đình Đình luôn gọi Kiều Diệc là "Kiều Diệc ca ca", những năm này chưa từng thay đổi.
Nhưng từ khi Kiều Diệc đi du học nước ngoài, ấn tượng về Chu Đình Đình nhạt đi nhiều, hắn thật sự chưa từng nghĩ tới cô em gái nhỏ hơn hắn nhiều tuổi, khi còn bé hay lẽo đẽo theo sau mông gọi "Kiều Diệc ca ca", lại thích hắn.
Kiều Diệc thấy rất đau đầu.
Đôi khi bị người mình không thích yêu thích cũng là một loại đau đầu, tựa như có nhiều người ép buộc ngươi phải yêu, lại làm những chuyện ngươi không thích, những áp đặt yêu đó cũng khiến người ta rất mệt mỏi.
"Đình Đình, nghe ta nói này. Hiện tại ngươi chỉ là nhất thời không cam tâm, ta biết. Nhưng như vậy có ích gì chứ? Ngươi làm vậy, cho ngươi và ta đều không tốt! Sao chúng ta cứ phải dây dưa chuyện này? Ngươi nói có đúng không?"
"Ha ha..." Chu Đình Đình cười, "Đúng vậy, Kiều Diệc ca ca, anh nói rất đúng. Em làm vậy thật sự không có gì tốt, còn rất lãng phí thời gian, em đều biết. Nhưng nếu không làm, em sẽ không vui, không cam tâm, nên em nhất định phải làm vậy. Mà đây là chuyện của em, anh có thể không thích em, nhưng anh không có quyền can thiệp chuyện của em, đúng không?"
"Đình Đình?"
"Kiều Diệc ca ca, em sẽ cho anh biết, việc anh chọn Chu Tiểu Nghiên, là sai lầm với cả anh và cô ta!" Chu Đình Đình không để ý Kiều Diệc mà lạnh lùng đáp.
"Ngươi muốn làm gì?" Trong lòng Kiều Diệc dấy lên dự cảm không lành, "Ngươi... không được làm gì Chu Tiểu Nghiên!"
"A? Xem ra Kiều Diệc ca ca anh để ý Chu Tiểu Nghiên thật nhỉ? Chỉ là em đâu nói sẽ làm gì Chu Tiểu Nghiên đâu? Có vài việc không cần em ra tay, tự khắc sẽ có người làm. Thôi, Kiều Diệc ca ca, em phải đi làm việc, em vào phòng anh lâu vậy không ra, nếu Chu Tiểu Nghiên biết lại ghen đó?"
"Ngươi..." Kiều Diệc cạn lời, "Được rồi, cô ra ngoài đi."
Chu Đình Đình gõ những bước giày cao gót thanh mảnh, bước đi. Dáng vẻ rời đi của nàng kiêu ngạo, không ai cảm thấy nàng là người thất bại.
Nàng luôn kiêu ngạo, dù thật sự thua cũng không cúi đầu! Những năm nay, sự yếu đuối và khiêm nhường của nàng chỉ xuất hiện trước mặt Kiều Diệc, nhưng từ nay về sau, nàng sẽ không như vậy nữa!
Sau khi Chu Đình Đình đi, Kiều Diệc đột nhiên bất lực tựa vào lưng ghế sofa, hắn thật sự rất mệt. Những ngày này hắn cảm thấy đặc biệt mệt mỏi, một bên phải giải quyết công việc phức tạp ở công ty, một bên còn phải đối phó những chuyện phiền não ở nhà.
Hiện tại, hắn chỉ muốn tìm người diễn một tuồng kịch, để thoát khỏi rắc rối chuyện thân cận, mà lại khiến mọi thứ rối tung lên. Giờ một đống rắc rối đang chờ hắn, hắn lại phải cho mọi người câu trả lời hoàn mỹ nhất, vì sao chứ...
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận