Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 364: Hắn quần áo (length: 3831)

Lâm Việt nhẹ gật đầu, nói: "Được."
Diệp Tuyết có chút kinh ngạc một chút.
Nàng không nghĩ tới Lâm Việt thế mà dễ dàng như vậy đáp ứng, thậm chí khi Lâm Nghĩa Hoa đề cập với nàng chuyện này, phản ứng đầu tiên của nàng đều là Lâm Việt sẽ cự tuyệt.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, trong thế giới của Tiểu Việt đều chỉ có Tiểu Nặc, không có Tiểu Nặc ở thì hắn cũng sẽ không đi.
"Đúng rồi, Tiểu Việt. Con gái của Lý tổng, chính là bạn học của ngươi đó, Lý Tâm Nghi, tối nay nàng cũng sẽ tham gia." Diệp Tuyết lại nói thêm một câu.
Nàng nhớ rõ khi trước nhắc đến Lý Tâm Nghi, thái độ của Lâm Việt đều lạnh nhạt, thậm chí còn có một chút địch ý. Cho nên Diệp Tuyết cố ý nhắc nhở Lâm Việt, tránh cho lúc đó hắn cảm thấy xấu hổ.
"À." Lâm Việt thế mà cứ thế nhàn nhạt đáp lời, không thèm để ý chút nào.
Diệp Tuyết ngẩn cả người, không biết nói gì cho phải.
Vẫn là Lâm Nghĩa Hoa nhắc nhở nàng một câu: "Nhanh ăn cơm đi, ăn xong còn phải đến công ty."
Diệp Tuyết mới hoàn hồn, vừa ăn cơm, vừa nói với Lâm Việt: "Vậy lát nữa chiều, ta gọi điện thoại cho ngươi, nói cho ngươi thời gian và địa điểm. Tự ngươi lái xe đến cũng được, hay để chú Trần trở lại đón ngươi cũng được, đến lúc đó rồi tính."
"Ừm." Lâm Việt vẫn trả lời ngắn gọn.
Ăn cơm xong, Diệp Tuyết và Lâm Nghĩa Hoa rời nhà đi công ty. Lâm Việt một mình ngồi trong phòng khách, chờ Hàn Nặc rời giường.
Mãi đến gần 9 giờ, Hàn Nặc mới rời giường xuống lầu.
Hôm qua nàng thật sự buồn ngủ quá, tắm rửa thay đồ xong về phòng, lập tức ngủ ngay. Nàng ngủ một mạch đến tận bây giờ mới tỉnh, ngay cả tiếng báo thức 8 giờ nàng đặt cũng không nghe thấy.
Cho nên, kế hoạch ban đầu của nàng là dậy thật sớm giặt áo len cho Nghiêm Du Thành cũng không thể thực hiện.
Vừa xuống lầu, nàng đã thấy Lâm Việt đang ngồi trong phòng khách, cầm tờ báo liếc nhìn.
Hàn Nặc le lưỡi, âm thầm chê bai trong lòng.
Lâm Việt ca ca tuổi còn trẻ đã có tác phong của cán bộ kỳ cựu. Tuổi còn trẻ đã học theo các ông lão xem báo!
Hàn Nặc rón rén đi đến trước mặt Lâm Việt, muốn nhân lúc hắn đang chăm chú đọc báo, nhảy ra hù dọa hắn một phen.
Không biết một Lâm Việt ca ca luôn điềm đạm ổn trọng, khi bị hù sẽ có biểu cảm như thế nào nhỉ?
Có phải cũng sẽ giống như nàng, mặt mày tái mét, hình tượng sụp đổ không?
Nghĩ thôi đã thấy mong chờ rồi!
Chỉ là Hàn Nặc đoán sai, vừa mở cửa đi ra, Lâm Việt đã biết nàng xuống rồi.
Hắn cầm tờ báo, giả bộ rất nghiêm túc đang đọc, kỳ thực chỉ là để che giấu sự thật rằng hắn luôn chờ đợi nàng thôi.
Cho nên khi Hàn Nặc tràn đầy hưng phấn nhảy đến trước mặt Lâm Việt, cố ý lên giọng, hét to một tiếng "Oa!" xong, phản ứng đầu tiên của Lâm Việt chỉ là khẽ giật mình mà thôi.
Hàn Nặc tỏ vẻ rất thất vọng.
Lâm Việt ca ca quả nhiên là phi nhân loại, nàng hù hắn như vậy, hắn vậy mà vẫn có thể làm mỹ nam tử trầm tĩnh!
Nội công thâm hậu thật đó!
"Hừ, không có ý nghĩa." Hàn Nặc vẫy vẫy tay, mới nhớ ra mình muốn đi phòng giặt xem quần áo mình đã giặt biển thủ thế nào rồi.
Lâm Việt lúc này mới hoàn hồn, hóa ra Tiểu Nặc vừa rồi đang đùa hắn?
Hắn phản ứng chậm như vậy, chẳng trách Tiểu Nặc giận dỗi.
Ngẩng đầu nhìn, Tiểu Nặc đã đi xa. Lâm Việt nghĩ ngợi, vẫn là không đuổi theo.
Hắn biết, có lẽ Tiểu Nặc cũng không muốn cho hắn biết, chuyện nàng giặt quần áo cho Nghiêm Du Thành.
Hắn đi, ngược lại sẽ làm cả hai xấu hổ.
Lâm Việt lắc đầu, dứt khoát buông báo xuống, đi vào bếp, chuẩn bị bữa sáng cho Tiểu Nặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận