Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 704: Không rời không bỏ (length: 3950)

"Được rồi, không sao." Lâm Việt nhìn một chút xung quanh những ánh mắt mang theo hy vọng cùng lo lắng của nhân viên, ra vẻ bình tĩnh.
Hai ngày nay, mặc dù tiệm bị hạ lệnh ngừng kinh doanh để chỉnh đốn, nhưng những người này cũng không lập tức bỏ mặc tiệm, đồng thời cũng không nghỉ, mà là theo cửa hàng trưởng dẫn dắt, ở trong tiệm học tập thêm kiến thức phục vụ ưu tú.
Lâm Việt thực cảm kích những nhân viên này, bởi vì không phải ai cũng có thể làm được việc, trong lúc người khác nguy nan nhất, chẳng những không *bỏ đá xuống giếng*, mà còn không rời không bỏ.
Lâm Việt biết, những người này cũng giống như hắn quan tâm chuyện ở tiệm, cũng thực hy vọng có thể lập tức tìm được chứng cứ để chứng minh tiệm trong sạch.
Chỉ là, với kết cục bây giờ, có lẽ tất cả mọi người sẽ thất vọng.
Cửa hàng trưởng lúc này như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, đột nhiên nói với Lâm Việt: "Trong tiệm có một nhân viên hai ngày trước đột nhiên xin nghỉ. Ta nghĩ mấy ngày nay tiệm cũng không có chuyện gì, nên cho phép nàng. Có phải hay không nàng..."
Cửa hàng trưởng lúc này tuy nghi ngờ, nhưng cũng không chắc chắn, nên đành báo cáo với Lâm Việt.
"Hắn còn nói vì sao xin nghỉ không?" Lâm Việt cũng lập tức cảnh giác, hắn đương nhiên biết trong tiệm này có nội gián, chỉ là chưa xác định là ai mà thôi.
"Hắn nói quê nhà có việc, giống như nói mẫu thân hắn bị bệnh, hắn nhất định phải về chăm sóc, cũng không nói khi nào trở lại. Lâm thiếu gia, ngươi thấy việc mất trộm camera, có thể có liên quan đến hắn không?"
Trước đó bọn họ không nghĩ tới vấn đề này, giờ nhớ ra mới thấy rất khả nghi.
Nhưng Lâm Việt tuyệt đối sẽ không vì vậy mà tùy tiện quy tội cho người khác, không có chứng cứ thì hắn không thể tùy tiện kết luận. Huống chi, có lẽ đây chỉ là trùng hợp?
Huống chi, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nói không chừng kẻ thật sự đánh cắp camera kia lại đứng ngay đây thì sao! Điều này ai nói trước được?
Lâm Việt đột nhiên ngẩng đầu quét mắt nhìn mọi người xung quanh một chút, ánh mắt hắn rất nhạt, nhìn cũng rất ôn hòa, không ai nghi ngờ, nhưng hắn cũng không nhìn ra bất cứ điều gì khác thường.
"Ừm, ta sẽ tìm người đi điều tra. Chuyện này trước cứ đến đây đã."
Lâm Việt thất vọng từ tiệm trở về, lại đi mấy cửa hàng khác hỏi thăm tình hình. Vẫn không tìm được đối tượng khả nghi, trạng thái của mọi người đều không tốt lắm.
Tình hình này, giống như hoàn toàn không có dấu hiệu chuyển biến tốt.
Sự việc lần này gây đả kích rất lớn cho Lâm thị, cổ phiếu tụt dốc, cổ đông đại náo, còn có một loạt khủng hoảng tín dụng. Nếu họ không tìm ra biện pháp giải quyết, Lâm thị sẽ suy bại càng nhanh.
Lâm Việt cùng Diệp Tuyết và Lâm Nghĩa Hoa gọi điện thoại, sau đó nghe bọn họ phân phó, trở về nhà.
Tiểu Nặc hai ngày nay cũng không đến trường, để nàng một mình ở nhà, thật ra Lâm Việt cũng không yên tâm.
Nhưng dù Tiểu Nặc có đưa ra yêu cầu gì, Lâm Việt vẫn không đồng ý mang nàng đến công ty, hoặc là để nàng theo hắn chạy tới chạy lui.
Thực ra, Lâm Việt và Diệp Tuyết có chung suy nghĩ, thế giới bên ngoài phức tạp hơn tưởng tượng, Lâm Việt vẫn hy vọng thế giới của Tiểu Nặc đơn thuần hơn. Ít nhất, sau khi có hắn bảo vệ, hắn hy vọng Tiểu Nặc có thể mãi vui vẻ.
Về đến nhà, Lâm Việt vừa tới cửa, Hàn Nặc đã ra đón, giống như nàng vẫn đang đợi hắn, biết khi nào hắn sẽ trở về vậy.
"Lâm Việt ca ca, hôm nay thế nào?" Đây là câu hỏi mà Hàn Nặc mỗi ngày đều hỏi Lâm Việt khi hắn về nhà.
"Cũng được." Lâm Việt nói qua loa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận