Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 280: Ngươi đi làm việc? (length: 3982)

Cùng Nghiêm Du Thành có vẻ hiền hòa giống nhau, cái vẻ ấy rốt cuộc là hiền hòa hay không hiền hòa?
Hàn Nặc rơi vào trầm tư...
"Vậy ngươi có biết mẹ của Nghiêm Du Thành không?" Hàn Nặc lại hỏi.
"Không có a." Vương Tiểu Long cẩn thận nghĩ nghĩ, thật ra về chuyện mẹ của Thành ca, hắn cũng từng tò mò, chỉ là hắn thật sự không nghe Thành ca nhắc tới bao giờ, hơn nữa cũng không dám hỏi. "Ta đến Kết Tử Nhan cũng chưa lâu, chỉ biết mẹ của Thành ca hình như mất nhiều năm trước rồi, hắn luôn sống cùng Nghiêm thúc thúc. Ta cũng không dám hỏi Thành ca, dù sao đây là chuyện đau lòng của người ta, hắn không muốn nhắc tới thì người khác tự nhiên cũng không tiện hỏi. Nhưng mà, ta nghe các nhân viên cũ trong tiệm kể, Nghiêm thúc thúc và a di tình cảm rất tốt, thường hay nghiên cứu mấy món ngọt để tưởng nhớ a di. Hơn nữa a di mất nhiều năm rồi, mà thúc thúc cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tái giá."
Hàn Nặc có chút cảm động: "Có lẽ đây chính là tình yêu." Mẹ nàng cũng mất sớm, không biết ba nàng... nếu ba nàng còn sống thì có lẽ cũng sẽ nhớ mẹ nàng như vậy không?
"Đúng vậy, tình yêu như vậy thật là khiến người ghen tị. Mà thôi, Tiểu Nặc, sao tự nhiên ngươi lại hỏi về mẹ của Thành ca?" Vương Tiểu Long hơi ngạc nhiên, Tiểu Nặc hôm nay lạ thật nha, khi thì hỏi ba của Thành ca, khi thì lại hỏi mẹ của Thành ca...
"Không có gì mà, ta chỉ tiện miệng hỏi thôi."
Thì ra Nghiêm Du Thành không kể chuyện của mẹ hắn với người khác sao? Vậy tại sao hắn lại đặc biệt muốn kể cho nàng nghe?
—— Sau bữa tối, Hàn Nặc lại tiếp tục bắt tay vào công việc 'khó nhằn' của mình.
Nàng nhìn đống trứng gà xếp chồng như núi, cùng với dung dịch lòng trắng trứng trong tay vẫn chưa đánh đạt yêu cầu, thở dài.
Xem ra, hôm nay không thể tan ca được rồi!
Không biết nàng cả trưa không về phòng ngủ, Tiểu Bố Đinh bọn họ có tìm nàng không? Lâm Việt ca ca có hẹn nàng ăn cơm không?
Bây giờ nàng cũng không có cách nào xem điện thoại, mặc kệ có ai tìm nàng thì nàng cũng không biết.
Còn nữa, lúc nàng cùng Nghiêm Du Thành rời trường học, hình như có rất nhiều bạn học nhìn thấy. Cũng không biết bây giờ ở trường đã lan truyền thành tin tức gì rồi!
Vương Tiểu Long đi lên làm ở quầy, Nghiêm Du Thành cũng không biết chạy đi đâu mất, Hàn Nặc không có cả người để bàn bạc.
Đành vừa máy móc làm các động tác trên tay, vừa nghĩ lung tung trong đầu.
Mãi đến gần tám giờ, Nghiêm Du Thành mới xuất hiện.
Hắn đầu tiên là đi dạo một vòng, kiểm tra thành quả lao động của Hàn Nặc.
Sau đó mới lên tiếng chỉ trích Hàn Nặc: "Hàn Nặc đồng học, mấy tiếng đồng hồ rồi mà ngươi chỉ làm được chút này thôi sao? Ta đếm xem nào, 1, 2, 3, 4... Một trăm hai mươi cái. Ừm, ngươi mới đánh có một trăm hai mươi cái trứng gà, hơn nữa cái nào cái nấy đều không đạt tiêu chuẩn! Nếu Kết Tử Nhan chúng ta mà nhân viên đều như ngươi thế này, chắc chúng ta đóng cửa từ lâu rồi!"
Hàn Nặc không lên tiếng, quả thật nàng còn kém mục tiêu một ngàn cái mà Nghiêm Du Thành đặt ra rất xa, nhưng nàng cũng đã cố hết sức rồi!
Bây giờ cả hai cánh tay nàng đều tê rần đến mức sắp không nhấc nổi nữa.
Thế nhưng Nghiêm Du Thành vẫn còn chưa hài lòng.
Nhưng mà cũng phải, bản thân Nghiêm Du Thành vốn cố ý làm khó nàng, dù nàng có làm thế nào đi nữa thì hắn cũng sẽ không vừa ý thôi!
Nghiêm Du Thành thấy Hàn Nặc không phản ứng gì, lại cố tình khích nàng: "Ừm, với tốc độ này của ngươi, đoán chừng hôm nay không thể nào tan ca được rồi!"
Hàn Nặc ngẩng đầu lườm Nghiêm Du Thành một cái, bực bội nói: "Thế thì ta không tan ca nữa đó!"
Nghiêm Du Thành thở dài nói: "Ta cũng nghĩ vậy, nhưng mà ngày mai còn phải đi học nữa, ta cũng muốn về trường rồi, ngươi có đi không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận