Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3837: Hợp tác khúc 24 (length: 3700)

"Không có? Ha ha ha. Là ngươi không thấy thôi? Hay là muốn lừa mình dối người. Giang Thần, bên cạnh ngươi nhiều người nịnh nọt, sùng bái ngươi như vậy, cũng không cần thêm ta nữa đâu. Ngươi đã đủ giỏi rồi, cũng không cần thêm một người như ta tới phụ trợ ngươi đâu."
"Sao lại gọi là phụ trợ? Ta chưa từng nghĩ như vậy."
"Nhưng mà ta thì có. Ngươi xem, chúng ta cùng nhau tham gia tuyển tú mà ra. Ngươi xem, thứ tự năm đó của ngươi còn không bằng ta đó. Thế nhưng vì sao, đến giờ ngươi lại nổi như vậy, còn ta chỉ có thể dựa vào ngươi, mới có việc làm? Ngươi nói thế giới này có phải bất công quá không? Ngươi đẹp trai như vậy, dù không hát hò gì, cũng có thể lập tức nổi tiếng. Ngươi chỉ cần dựa vào mặt, cũng có thể khiến người ta trả tiền nghe nhạc của ngươi. Còn ta? Ta cố gắng như vậy, thức bao đêm, viết ra ca khúc, nếu không có ngươi, thì không một ai muốn nghe."
"Ngươi nói có công bằng không? Không công bằng đúng không? Có những người sinh ra đã không phải lo lắng gì cả, giống như Tần Thiên vậy. Hắn đi tham gia tuyển tú là vì sở thích thôi. Hắn thích thì đến, không thích thì đi. Giống như ngươi vậy, vừa sinh ra đã có khuôn mặt đẹp như thế, không cần cố gắng mấy cũng được, vừa tham gia tuyển tú liền có bao người thích. Một bước chân vào giới giải trí liền có rất nhiều người yêu mến ngươi."
"Còn ta? Ta có cái gì chứ? Ta không có tiền, không có gia đình tốt. Không có ngoại hình đẹp. Đến cả âm nhạc của ta cũng bị người ta phủ nhận. Ngươi nói ta còn có gì?"
Giang Thần cảm thấy, có lẽ Tống Tiểu Dật chỉ là luôn bị những lời trên mạng làm tổn thương.
Hắn lăn lộn trong giới này cũng nhiều năm. Nếu bên cạnh hắn là người như Giang Thần, thì rất dễ sinh ra tâm lý bất công.
Nên Giang Thần hiểu được hắn.
Hắn cảm thấy Tống Tiểu Dật chỉ nhất thời nghĩ vậy thôi, đợi hắn bình tĩnh một thời gian, có lẽ sẽ nghĩ thông.
"Tiểu Dật, những lời ngươi nói, ta đều hiểu. Nếu hiện tại ngươi không muốn ở cùng ta, vậy thì ta tạm thời không gặp mặt nữa. Dù sao ta cũng sắp đi quay phim mà. Vốn dĩ ngươi cũng có gặp ta đâu. Ngươi nhân lúc này nghỉ ngơi cho khỏe đi. Hoặc là bình tĩnh một chút. Nhưng tuyệt đối không được nói lời muốn tuyệt giao với ta nữa, được không? Hôm nay những lời ngươi nói, ta xem như chưa nghe thấy. Với lại, ngươi nói gì bố thí này nọ, nghe thật khó nghe, ta chưa từng bố thí cho ngươi. Ta thật sự thấy âm nhạc của ngươi rất hay, rất thích con người của ngươi, nên mới luôn hợp tác với ngươi."
"Ha ha."
Tống Tiểu Dật chỉ cười lạnh.
Giang Thần cũng hết cách, đành phải tiếp tục giải thích.
"Ta nói đều là thật, Tiểu Dật, mặc kệ ngươi tin hay không. Ta thật sự là thích âm nhạc của ngươi mới hợp tác với ngươi. Còn chuyện khác mà ngươi nói, mỗi lần ra ngoài đều là ta trả tiền. Nếu như việc đó cũng làm tổn thương lòng tự trọng của ngươi. Vậy sau này chúng ta không như thế nữa. Chúng ta cùng nhau ăn cơm, có thể chia tiền, có thể tùy theo ý ngươi. Ngươi thấy thế nào?"
"Ngươi là đại minh tinh, ta đâu có tư cách mà ăn cơm cùng ngươi."
"Không có mà. Chúng ta thật ra có thể ra quán ven đường ăn giống như trước đây đó. Chỉ là giờ ta có nhiều fan quá, chỗ không an toàn, công ty không cho ta đi. Ừm."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận