Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1722: Cùng một chỗ đi 9 (length: 3783)

Người sống cả một đời, có đôi khi bình dị giản đơn, chưa chắc đã không phải một niềm hạnh phúc.
"Cái này ta cũng không giúp được ngươi." Hàn Nặc cuối cùng cũng rất bất đắc dĩ, bảo nàng giúp đỡ nghĩ kế đi thuyết phục Vu Hàn? Làm sao có thể a!
Tiểu Nghiên và Vu Hàn quan hệ tốt như vậy, Vu Hàn cái gì đều nghe nàng. Nếu như ngay cả Tiểu Nghiên đều không thuyết phục được Vu Hàn, thì một "người ngoài" như nàng (đối với Vu Hàn mà nói Hàn Nặc đúng là người ngoài, hơn nữa còn là một người ngoài không quá quen biết) làm sao có thể thuyết phục được chứ!
Thật đúng là cho rằng nàng là nhà diễn thuyết à, ai cũng thuyết phục được chắc?
Nàng hiện tại cũng bất quá chỉ là trông hai năm đứa bé, có thêm một chút kinh nghiệm giữ trẻ mà thôi, lừa gạt được một bé tí Tiếu Tiếu thì được, chứ lừa không được người khác.
"Tỷ tỷ, tại sao tỷ có thể như vậy?" Chu Tiểu Nghiên đột nhiên mè nheo với Hàn Nặc, "Nếu như ngay cả tỷ cũng không giúp ta, thì không ai có thể giúp ta! Ta sẽ rất bất lực."
"Ta cũng không giúp được ngươi nha. Tiểu Nghiên, ngươi biết vấn đề lớn nhất của ngươi và Vu Hàn là gì không?"
"Là gì?"
"Chính là ngươi đối với hắn không có tình yêu."
Chu Tiểu Nghiên: "..."
"Cho nên hiện tại người có thể giúp được ngươi chỉ có chính ngươi. Trừ khi ngươi thật sự yêu hắn, bằng không ngươi dựa vào cái gì mà muốn hắn chấp nhận một người không yêu hắn?"
"Nhưng mà chuyện này không phải một sớm một chiều mà làm được?"
"Vậy ngươi đợi đến khi nào làm được rồi hãy đi."
"Không được! Ta không đợi được lâu như vậy. Huống chi chính ta cũng không biết đến khi nào mới có thể thích anh trai. Có thể là một tháng, một năm, thậm chí là mười năm? Hoặc cũng có thể cả đời này ta không có cảm giác với anh ấy vậy? Vậy chúng ta chẳng phải là vĩnh viễn không thể ở cùng nhau."
"Không thể ở cùng nhau thì không ở cùng nhau, có ai quy định ngươi nhất định phải ở với Vu Hàn đâu."
"Nhưng mà..."
"Tiểu Nghiên à..." Hàn Nặc cũng không biết đây là lần thứ mấy nàng khuyên Chu Tiểu Nghiên, nàng nói một cách tâm tình lẫn bối rối, "Có đôi khi ta cảm thấy ngươi là một cô gái đặc biệt cố chấp. Lúc trước ngươi thích Kiều Diệc, rõ ràng cũng không tính là quen biết hắn, cứ mỗi ngày đứng từ xa nhìn hắn như vậy, ngươi liền thích hắn tận bốn năm! Về sau còn vì hắn mà vào Kiều thị, vì hắn mà lừa bố mẹ hắn, một khi ngươi kiên trì lên thì thật sự là rất khủng khiếp. Hiện tại ngươi lại một lòng muốn báo đáp tình cảm của Vu Hàn, cho nên cảm thấy nhất định phải ở cùng Vu Hàn. Tiểu Nghiên, ngươi biết không, suy nghĩ của ngươi quá cực đoan."
"Đời người hẳn là có rất nhiều khả năng và lựa chọn. Ngươi không nhất định sẽ cả đời thích một người, cũng không nhất định cả đời chỉ ở với một người. Cuộc đời tràn đầy vô số biến số, ngươi nên suy nghĩ những chuyện khác nhau vào những thời điểm khác nhau. Không có được thứ gì thì buông bỏ, chứ không nên ép buộc bản thân nhất định phải sống vì ai. Vu Hàn thích ngươi là chuyện của hắn, giống như khi đó ngươi thích Kiều Diệc vậy, đó chỉ là tình cảm đơn phương của một người thôi. Hắn thích cũng như ngươi thích, là tự nguyện mà thôi. Trước kia ngươi thích Kiều Diệc chẳng lẽ cảm thấy hắn nhất định phải đáp lại ngươi sao? Tương tự, bây giờ Vu Hàn thích ngươi, ngươi cũng không cần nhất định phải hồi báo hắn."
"Chính ngươi cũng đã nói, nếu ngươi chỉ vì báo đáp Vu Hàn mới miễn cưỡng ở cùng với hắn, thì loại tình cảm này hắn cũng sẽ không chấp nhận. Ngươi làm khổ mình làm gì."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận