Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1360: Ta cái gì đều hiểu 10 (length: 3772)

Chương 1360: Ta cái gì đều hiểu 10 Vu Hàn dừng một chút, tiếp tục nói: "Cái hạng mục với Chu thị là một hạng mục lớn, hơn nữa lại là Kiều Diệc cố ý giao cho ta làm, ta cũng không thể bỏ dở giữa chừng được?"
"Ta biết." Chu Tiểu Nghiên tiếp tục cười nói, "Ta chỉ đùa thôi mà. Tiểu ca ca, công việc của ngươi càng quan trọng, ta chỉ là nói vu vơ một chút thôi. Tại ta cả, là do ta quá nhút nhát sợ sệt, mới không thể cùng ngươi đến Chu thị giúp ngươi chia sẻ. Ta thật vô dụng."
Chu Tiểu Nghiên nói xong thì cúi đầu.
"Ngươi xem ngươi kìa, sao lại nói như vậy? Lần này không phải là tình huống đặc biệt sao, công việc của chúng ta đâu phải lần nào cũng gặp Chu Đình Đình, đúng không? Mỗi người chúng ta đều có nhược điểm riêng, đâu phải ai cũng hoàn hảo không chê vào đâu được? Ngươi có ưu điểm của ngươi, cũng có công việc phù hợp với ngươi, nên đừng vì một chút chuyện nhỏ mà phủ định chính mình."
"A..." Chu Tiểu Nghiên bị Vu Hàn chọc cười, "Tiểu ca ca, ngươi đúng là biết an ủi người a. Sao mà khuyết điểm nào của ta đến chỗ ngươi đều có thể tìm ra lý do vậy? Nếu ngươi cứ tiếp tục bao che ta như thế, ta sẽ nhanh chóng cảm thấy mình không có gì sai mất."
"Ngươi vốn dĩ không có sai mà. Tiểu Nghiên của ta không hề sai."
Chu Tiểu Nghiên liếc nhìn Vu Hàn, thấy hắn cứ thản nhiên khen nàng không kiêng dè gì thì nàng cũng có chút ngượng ngùng. Chu Tiểu Nghiên đứng dậy khỏi bàn.
"Ừm, tiểu ca ca, ngươi cứ tiếp tục làm việc, ta đi pha cho ngươi ly cà phê nha! Ta phát hiện mình pha cà phê thật ra cũng không tệ!"
Nói xong, cả hai cùng khựng lại.
Chu Tiểu Nghiên chợt nhớ đến hôm nọ pha cà phê cho Kiều Diệc lại bị tiểu ca ca bắt gặp, mặt nàng bỗng chốc có chút đỏ lên. Nàng vốn chỉ có ý tốt, biết tiểu ca ca vẫn luôn thích uống cà phê, nàng lại cảm thấy mình cũng vừa vặn biết pha, nên nghĩ là có thể giúp tiểu ca ca một chuyện có ích.
Khi nói ra câu đó, nàng cũng không nghĩ tới Kiều Diệc. Nhưng mà, vừa thốt ra, nàng đã lập tức nghĩ đến. Vì nàng sợ tiểu ca ca cũng nghĩ đến nên mới thấy rất xấu hổ.
Một lát sau, Vu Hàn là người phá vỡ cục diện bế tắc này trước.
"Đi thôi, ta cũng muốn thử xem cà phê ngươi pha thế nào."
"A, được!" Chu Tiểu Nghiên như thể tìm được cọng rơm cứu mạng, lập tức nhận lệnh rồi ba chân bốn cẳng chạy đi!
Đợi nàng đi ra, Vu Hàn mới cúi đầu cười khẽ.
Thật ra hắn không phải là một người quá để ý chuyện, hôm đó gặp Tiểu Nghiên ở văn phòng của hắn pha cà phê, hắn cũng chỉ phỏng đoán có lẽ Tiểu Nghiên đang pha cho Kiều Diệc uống. Lúc đó, hắn cũng có một chút ghen tị, cũng cảm thấy Tiểu Nghiên lại vì Kiều Diệc mà tự tay pha cà phê, còn chưa từng làm cho hắn, người ca ca này.
Cho nên, trong lòng hắn có một chút mất cân bằng.
Nhưng mà lâu dần, chuyện này cũng qua. Hắn chưa bao giờ đi trách móc Tiểu Nghiên, đương nhiên cũng không hề trút giận lên Kiều Diệc. Hắn không hề hỏi Chu Tiểu Nghiên hôm đó rốt cuộc chuyện ly cà phê như thế nào, thậm chí ngay cả nhắc đến hắn cũng không muốn.
Hắn chỉ nhớ rõ hôm đó Tiểu Nghiên làm bẩn quần áo, vẫn là Kiều Diệc đưa nàng về nhà.
Lúc đó, hắn đang nghĩ chắc mình điên rồi, nên mới ghen tuông mà quên mất trách nhiệm ban đầu. Hắn không bảo vệ tốt Tiểu Nghiên, thậm chí khi nàng mặc bộ quần áo bẩn khó xử cả ngày, hắn cũng không hề xuất hiện.
Và hắn hoàn toàn không cảm thấy mình nên xuất hiện. Điều đó mới là thứ khiến Vu Hàn sợ hãi nhất.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận