Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2487: Thân cận 2 (length: 3840)

Kiều Tử Mạc cố ý ngước mắt nhìn Kiều Diệc, Kiều Diệc tiếp tục giả bộ như không thấy, quay đầu đi, không để ý đến hắn.
"Tiểu Mạc thúc thúc, Kiều Diệc thúc thúc, các ngươi đang nói cái gì vậy? Cái gì mà ý đồ? Ý đồ là có ý gì vậy?"
"Ừm..." Kiều Tử Mạc nghĩ ngợi, trả lời, "Ý đồ chính là thích đó."
"Vậy Kiều Diệc thúc thúc thích ai?"
Đừng thấy Lâm Tiếu Tiếu còn bé xíu, nhưng vấn đề cũng không ít, tùy tiện một câu hỏi, nàng đều có thể hỏi ra một đống lớn.
"Ờ..." Kiều Tử Mạc ngượng ngùng cười, "Hay là Tiếu Tiếu trực tiếp hỏi Kiều Diệc thúc thúc đi, nói không chừng hắn sẽ nói cho ngươi biết."
"Thật sao?"
Lâm Tiếu Tiếu vừa nói xong, liền đưa tay kéo áo Kiều Diệc.
Lúc này Kiều Diệc hoàn toàn tập trung vào Chu Tiểu Nghiên, chỉ thấy ở đằng xa, Diệp Tuyết dẫn Hàn Nặc cùng Chu Tiểu Nghiên đến giữa một đám người, đứng cùng mấy bà vợ công ty.
Chu Tiểu Nghiên vừa tới, những người kia liền vây quanh ngắm nghía, trong mắt tràn đầy vẻ tán thưởng.
Rất rõ ràng, đây chính là những gia đình muốn giới thiệu xem mắt cho Chu Tiểu Nghiên. Đoán chừng mấy bà thái thái đó chính là mẹ của mấy anh chàng.
Kiều Diệc bực bội lo lắng không yên.
Hắn liếc mắt mấy cái, đã thấy có mấy người đang lén đánh giá Chu Tiểu Nghiên.
Hừ!
Bọn họ dựa vào cái gì mà nhìn chằm chằm Chu Tiểu Nghiên như thế!
Kiều Diệc hiện giờ chỉ hận không thể đi lên trước, cởi áo khoác của mình khoác cho Chu Tiểu Nghiên.
Trời đã gần cuối thu, nàng còn ăn mặc mỏng manh thế, ở bên ngoài phơi ra thế kia, không thấy lạnh sao. Sau đó Lâm Tiếu Tiếu đột nhiên kéo áo Kiều Diệc, Kiều Diệc mới quay đầu lại.
"Kiều Diệc thúc thúc, cái này cho ngươi ăn."
Lâm Tiếu Tiếu trước khi nói còn đưa cho Kiều Diệc miếng bánh ga tô mà nàng thấy ngon nhất.
"Bánh ga tô này ngon lắm đó! Kiều Diệc thúc thúc, ngươi cũng nếm thử đi."
Kiều Diệc cười cười, nhận lấy. Với trẻ con, hắn không cách nào từ chối, dù hắn không thích đồ ngọt lắm, nhưng nếu là Tiếu Tiếu cho, hắn cũng nhất định sẽ ăn.
"Cảm ơn Tiếu Tiếu."
"Vậy Kiều Diệc thúc thúc có thể trả lời con một câu hỏi không?"
À?
Thì ra sau mỹ thực này còn có điều kiện trao đổi à?
Nhưng hắn đã ăn bánh ga tô Tiếu Tiếu cho rồi, không trả lời, e là không được.
"Tiếu Tiếu có câu hỏi gì vậy?"
Xem ra Kiều Diệc vừa nãy mải để ý đến những người và chuyện khác, nên hoàn toàn không nghe thấy cuộc đối thoại của Kiều Tử Mạc và Lâm Tiếu Tiếu.
"Kiều Diệc thúc thúc, ngươi thích ai vậy?"
Tiếu Tiếu còn nhỏ, tự nhiên không biết quanh co lòng vòng, hỏi thẳng vấn đề luôn.
"Ta... ta... Ai nói ta thích ai vậy?"
"Ừm, Tiểu Mạc thúc thúc nói đó. Tiểu Mạc thúc thúc nói ngươi có ý đồ với người ta, rồi chú nói ý đồ nghĩa là thích. Nên Kiều Diệc thúc thúc là có người thích rồi."
"Khụ khụ..." Kiều Diệc ho hai tiếng, "Con đừng nghe Tiểu Mạc thúc thúc con nói bậy!"
"Là nói bậy sao?" Lâm Tiếu Tiếu tỏ vẻ nghi ngờ, "Chẳng lẽ Kiều Diệc thúc thúc không có người thích?"
"Không có."
Kiều Diệc cố gắng giữ vẻ trấn định.
"Vậy thì tốt quá rồi!!"
Không ngờ Lâm Tiếu Tiếu đột nhiên vỗ tay cười lớn.
Kiều Diệc và Kiều Tử Mạc nhất thời đều không hiểu ra sao.
Tiếu Tiếu đây là thế nào, tư duy chuyển biến nhanh đến mức hai người lớn bọn họ đều không hiểu nổi.
"Kiều Diệc thúc thúc, nếu như chú vẫn chưa thích ai, hay là con giới thiệu cho chú một người đi!!"
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận