Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1681: Nếu như 16 (length: 3767)

"Ta nào có như vậy đâu, ta ước gì ngươi ở bên ta thêm mấy năm nữa, mới không muốn để ngươi bị mấy thằng nhóc đó lừa gạt chạy mất. Bất quá chuyện của ngươi và Vu Hàn, là do chính ngươi quyết định như vậy, ta chỉ là dựa theo ý của ngươi, giúp ngươi thu xếp một chút thôi. Tiểu Nghiên à, chị thật lòng mong em tìm được một người thích em, em cũng yêu người ta. Dù người đó là ai, dù hai người có gì khác biệt, chị đều ủng hộ em. Em hiểu không?"
"Em hiểu."
Ý của chị nàng làm sao lại không hiểu? Sợ nàng hành động theo cảm tính, sợ nàng bốc đồng chọn đại một người không thích rồi tùy tiện yêu, cho nên khi chị ngăn cản nàng làm vậy thì cũng là đang giúp nàng theo ý mình, tạo cơ hội cho nàng và tiểu ca ca, để nàng tự mình cảm nhận xem có thể thích tiểu ca ca hay không.
"Em cũng biết, giữa em và tiểu ca ca đúng là thiếu cái cảm giác mà người yêu nên có. Em thấy, hai người bọn em nói chuyện tình cảm, thực ra rất tốt. Người ta nói khi hai người ở bên nhau, tình yêu sẽ không còn quan trọng nữa, cuối cùng cũng sẽ trở về với cơm áo gạo tiền, tình yêu cuối cùng cũng biến thành tình thân. Còn em và Vu Hàn thì hình như đã bỏ qua giai đoạn đó, vì ngay từ đầu bọn em đã là tình thân, giờ muốn quay lại, từ tình thân biến thành tình yêu, dường như quá khó khăn. Ai da, hay là chị nói cho em nghe xem, năm đó chị và anh rể đã làm thế nào để từ mối quan hệ huynh muội chuyển sang yêu nhau vậy?"
"Tụi chị?" Hàn Nặc ngạc nhiên, không ngờ Tiểu Nghiên lại hỏi thẳng vấn đề này.
Nàng nên trả lời sao đây? Nàng thích Lâm Việt ca ca như thế nào? Nàng cũng không biết nữa.
Tình cảm vốn là chuyện tự nhiên mà sinh ra, đâu phải do ai tự quyết định. Tình yêu đâu phải món hàng mà bạn có thể chọn thích hay không thích.
Thích một người, thường là do nhất thời xúc động, rồi không hiểu sao lại thích, chuyện này ai cũng không thể nói rõ.
"Đúng đó, là hai người đó. Chị với anh rể trước đây chẳng phải cũng là huynh muội sao, lại còn sống chung với nhau từ bé, chẳng lẽ ngay từ đầu chị không xem anh rể là anh trai sao? Vậy sao về sau hai người lại thành một đôi? Lại làm thế nào mà biết đối phương cũng thích mình?"
"Hả?" Hàn Nặc hơi sững người, Tiểu Nghiên hỏi một lúc nhiều như vậy, lại còn hỏi chi tiết như vậy, khiến nàng hơi bối rối.
"Chị với Lâm Việt ca ca á..." Hàn Nặc cẩn thận nhớ lại, bọn họ yêu nhau khi nào nhỉ?
"Lâu quá rồi, chị quên mất rồi. Với lại chị thấy hình như từ nhỏ chị đã biết hai đứa không phải anh em ruột, vì anh ấy họ Lâm, còn chị họ Hàn, hai đứa xưa nay có phải là ca ca muội muội gì đâu. Với cả nói thật, Lâm Việt ca ca nhà chị đẹp trai với giỏi giang như thế, chắc là chị đã âm thầm thích anh ấy từ nhỏ rồi mới đúng."
Ừm, chắc là vậy. Nếu bắt Hàn Nặc nhớ lại khoảnh khắc rung động với Lâm Việt, nàng thực sự không nhớ được. Nàng biết Lâm Việt từ bé đã là người hoàn hảo, mà một người như vậy ngày nào cũng xuất hiện trước mặt mình, chẳng lẽ mình không động lòng sao?
Chắc chắn là có chứ! Nàng chắc chắn đã thích Lâm Việt từ bé rồi.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận