Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1544: Không nghĩ cô phụ 11 (length: 3861)

Chu Tiểu Nghiên trồng cây dáng vẻ rất nghiêm túc, Vu Hàn ngồi ở một bên bụi cỏ bên trong nhìn nàng, cảm thấy nàng như là đang đối đãi một tác phẩm nghệ thuật.
Tốt thôi, cây nhỏ mặc dù nhỏ, nhưng chúng cũng là sinh mệnh, cho nên nghiêm túc đối đãi là phải lẽ.
Chỉ bất quá Vu Hàn cảm thấy Chu Tiểu Nghiên sở dĩ thành kính như vậy, còn có một nguyên nhân chính là ý nghĩa của cây này đối với nàng. Nàng chắc chắn không hy vọng cây nhỏ chết mất.
Thật ra Vu Hàn cũng không muốn vậy.
Đối với hắn mà nói, cây này là do hắn cùng Tiểu Nghiên cùng nhau trồng, là thuộc về hai người bọn họ, món đồ này đối với hắn thực trân quý, hắn đương nhiên hy vọng nó có thể khỏe mạnh lớn lên, lớn lên thật cao thật lớn. Sau đó đợi đến nhiều năm sau, hắn cùng Tiểu Nghiên còn có thể đồng thời trở về thăm nó.
Hơn nữa chỉ cần có cây này, giữa hắn và Tiểu Nghiên sẽ vĩnh viễn có một mối liên hệ.
Có lẽ nghĩ như vậy hơi bi quan, nhưng ngay cả đến hiện tại Vu Hàn vẫn không cảm thấy hắn nhất định có thể ở cùng Tiểu Nghiên. Hắn không có sự chắc chắn này, dù cho Tiểu Nghiên thật đi theo hắn rời khỏi nơi này, hắn cũng sẽ không an tâm được.
Cho nên hiện tại hắn thường hay kinh hoảng tưởng tượng, nhỡ đâu có một ngày, Tiểu Nghiên không ở bên cạnh hắn, vậy cái cây này chính là ký ức duy nhất của hai người.
"A, tiểu ca ca, ta trồng xong rồi nha."
Chu Tiểu Nghiên phủi tay đứng lên từ dưới đất, nàng đã bỏ cây nhỏ vào hố rất chuẩn, sau đó làm lớp lót ở đáy hố, lại lấp đất xung quanh, toàn bộ quá trình rõ ràng nàng đều dùng tay thao tác.
Cho nên hiện tại nàng dù cố gắng phủi tay, nhưng trên tay vẫn còn rất nhiều bùn đất. Ngay cả những móng tay bình thường nàng đặc biệt bảo vệ, giờ bên trong cũng bị dính đầy bùn.
Chu Tiểu Nghiên bất đắc dĩ nhìn bàn tay bẩn của mình, nhưng lại không hề ghét bỏ, ngược lại mặt đầy niềm vui chiến thắng.
Đó có lẽ là niềm vui lao động đi, nhìn thấy thành quả mình vất vả làm ra, ai cũng sẽ cảm thấy vui vẻ. Hơn nữa nghĩ đến tương lai nó sẽ từng ngày lớn lên ở đây, niềm vui này càng thêm nhân lên trong lòng.
"Vậy chúng ta kế tiếp còn muốn làm gì?" Chu Tiểu Nghiên hỏi.
"Ngươi không phải nói muốn làm ký hiệu trên cây này sao?"
"Đúng vậy a..." Chu Tiểu Nghiên gật nhẹ đầu, thế nhưng vẻ mặt lại rất khó xử.
"Sao vậy?"
"Ngươi xem cây nhỏ còn bé thế này, chúng ta đã khắc chữ lên nó, có phải hơi tàn nhẫn không. Hơn nữa ngươi cũng nói cây cối cũng có sinh mệnh, chúng ta khắc chữ lên người nó, nó cũng sẽ đau nhức chứ?"
À... Hóa ra là vì cái này.
Nhưng vấn đề này lại thật làm khó Vu Hàn.
"Nhưng nếu chúng ta không khắc chữ thì làm sao để làm ký hiệu đây? Ngươi xem núi này lớn thế này, trên núi có vô số cây, to có nhỏ có, đủ loại cả. Nếu không làm dấu, đến lần sau chúng ta trở lại cũng chắc chắn không tìm thấy nó. Giống như mấy cái cây ta từng trồng khi còn nhỏ vậy, giờ ta cũng không nhận ra một gốc nào."
"Nha... Ra là vậy."
"Vậy nếu không chúng ta nghĩ cách khác?" Nhìn vẻ mặt cân nhắc của Chu Tiểu Nghiên, vừa rồi nàng cẩn thận trồng cây như vậy, xem ra đã nảy sinh tình cảm với nó.
Cho nên Vu Hàn có thể hiểu được sự giằng xé trong lòng nàng.
"Còn cách nào khác sao? Hình như ngoài cách này cũng không nghĩ ra cách nào khác nữa nha."
Cây sẽ lớn lên, người sẽ thay đổi, có lẽ chỉ thoáng chốc chúng ta sẽ không còn biết nhau nữa.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận