Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1491: Gò bó theo khuôn phép 5 (length: 3759)

Ngày sinh nhật của Chu Tiểu Nghiên hôm nay trôi qua rất giản dị, ngoài mấy người trong nhà thì chỉ có Hàn Nặc.
Nhưng như vậy lại ấm áp, không cần phải xã giao với nhiều người, những người còn lại đều là người thân quen, ở chung rất dễ chịu.
Đương nhiên, hôm nay còn có một điểm đặc biệt lớn, đó là Chu Tiểu Nghiên muốn lần đầu tiên làm "tiệc"!
Hàn Nặc cũng giống Chu Tiểu Nghiên, từ nhỏ đến lớn chưa từng nấu cơm, hiện tại cũng vậy. Cho nên khi nghe Chu Tiểu Nghiên muốn tự tay nấu cơm chiêu đãi mọi người, nàng rất kinh ngạc.
"Tiểu Nghiên, hôm nay em thật sự muốn làm cơm hả?" Hàn Nặc đứng ở cửa bếp, thò đầu vào hỏi Chu Tiểu Nghiên đang bận rộn bên trong.
Dương Thiến có lẽ vì ngại Hàn Nặc thấy mình xấu hổ nên không xuất hiện trước mặt nàng. Việc Chu Tiểu Nghiên phải nấu cơm, cô cũng không đến giúp.
Lâm Tiếu Tiếu theo sau Hàn Nặc, hiện tại bé cũng hơn một tuổi, lớn hơn một chút, níu một chân Hàn Nặc, cùng nàng đứng ở cửa bếp nhìn chằm chằm Chu Tiểu Nghiên.
"Mẹ ơi, dì nhỏ đang làm gì vậy?"
"Làm đồ ăn ngon cho con."
Lâm Tiếu Tiếu lập tức mở to mắt, như thể bên trong thật sự có món ăn ngon vậy.
Chu Tiểu Nghiên vừa quay đầu lại đã thấy hai ánh mắt lớn nhỏ mong chờ: "Tiếu Tiếu có đói bụng không? Đợi chút nữa nhé, dì sắp làm xong rồi!"
Nhưng thực tế là... bên trong bếp còn rất bừa bộn, chưa bắt đầu làm gì cả.
"Chị, chị dẫn Tiếu Tiếu ra ngoài đi." Chu Tiểu Nghiên nghĩ một chút, cũng cảm thấy có thể Hàn Nặc không quen với người nhà nên mới chạy đến bếp, nên nàng nói thêm, "Hay là các chị vào phòng em đợi đi. Chỗ này nhiều khói dầu, không tốt cho Tiếu Tiếu."
Hàn Nặc gật đầu: "Vậy được." Nói xong, mang Lâm Tiếu Tiếu đi ra ngoài.
Các nàng vừa vào phòng Chu Tiểu Nghiên, không lâu sau, Vu Hàn cũng đi vào, còn mang theo trà và bánh ngọt.
"Anh không đi giúp Tiểu Nghiên sao?" Hàn Nặc hỏi.
"Nàng không cho anh giúp." Vu Hàn bất đắc dĩ nói, "Nàng đã nói từ trước rồi, hôm nay cơm nhất định phải do một mình nàng làm. Ai, có ai sinh nhật mà lại làm khổ mình như vậy."
"Ha ha." Hàn Nặc cũng cười theo, "Anh cũng thấy là nàng tự làm khó mình sao? Nhưng em thấy Tiểu Nghiên vui lắm mà."
"Nàng vui thật mà. Dạo này ngày nào cũng đi học nấu ăn với dì, cứ như muốn đổi nghề làm đầu bếp ấy."
"Cũng tốt cho nàng tìm việc gì đó làm." Hàn Nặc đột nhiên trầm giọng, "Để nàng không rảnh mà nghĩ lung tung."
Vu Hàn lập tức hiểu ý Hàn Nặc, nàng cũng như anh, đều biết chuyện tình cảm của Tiểu Nghiên. Mà Hàn Nặc là chị, lại là con gái, chắc chắn còn hiểu rõ hơn anh nữa.
Nhưng Vu Hàn lại không thể bàn luận gì nhiều về chuyện này, nên anh chỉ đơn giản trả lời: "Ừm."
"Vậy Vu Hàn ca anh có dự định gì không?"
"Dự định gì?"
"Là Tiểu Nghiên đã rời Kiều thị rồi, còn anh thì sao?"
"Anh à..." Vu Hàn đột nhiên dừng lại. Thực ra ngay từ đầu anh cũng muốn rời khỏi Kiều thị, nhưng cái đề nghị của Chu Đình Đình đã khiến anh rời khỏi Kiều thị trước, rồi mới đưa Tiểu Nghiên đi. Nhưng bây giờ Tiểu Nghiên đã tự mình rời Kiều thị rồi, ngược lại vì vậy mà anh không cần thiết phải đi nữa.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận