Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3552: Đều là giả 27 (length: 3787)

"Diệc Cẩm, ngươi đến rồi à?" Trần Thu Dĩnh đứng lên chào hỏi Quách Diệc Cẩm. Trần Thu Dĩnh đã sớm biết Quách Diệc Cẩm không phải Lâm Mộc, nên khi gặp lại Quách Diệc Cẩm, nàng cũng không cảm thấy gượng gạo gì.
"Đúng vậy, Thu Dĩnh tỷ, ta đến xem Tiểu Bố Đinh. Vậy ta có thể giúp ngươi xin cho Tiểu Bố Đinh một cái phép nghỉ được không?"
"Đương nhiên rồi."
"Ê này, không phải chứ, tại sao ta phải xin phép nghỉ, ta có chuyện gì đâu mà phải nghỉ!" Tiểu Bố Đinh cuối cùng đứng lên phản đối.
Sao tự nhiên lại có người giúp nàng xin nghỉ vậy? Nàng còn chưa đồng ý mà.
"Tiểu Bố Đinh, là ta, ta muốn mời ngươi ra ngoài uống nước, có được không?"
Quách Diệc Cẩm vẫn là vẻ khách khí và dịu dàng như vậy. Thật ra nàng chẳng có gì thay đổi, giọng điệu, cách trang điểm, tất cả vẫn như trước.
Khác biệt duy nhất có lẽ chỉ là một cái tên không mấy quan trọng mà thôi.
Nhưng tên chỉ là một cái danh hiệu, nó vốn không đại diện cho điều gì cả.
Trước kia Tiểu Bố Đinh đã rất thích Lâm Mộc, nên bây giờ nàng cũng không thể không thích Quách Diệc Cẩm.
"Tiểu Bố Đinh... Ừm" Quách Diệc Cẩm thấy Tiểu Bố Đinh không phản ứng, còn cố tình nũng nịu gọi.
"Được, được thôi."
"Cám ơn Tiểu Bố Đinh. Cám ơn Thu Dĩnh tỷ nữa. À mà Thu Dĩnh tỷ, tỷ muốn uống gì không? Lát nữa ta mua mang về cho tỷ nha."
"Không cần, cám ơn. Ngươi trông Tiểu Bố Đinh cẩn thận là được rồi."
Khi ra ngoài, Tiểu Bố Đinh hỏi Quách Diệc Cẩm: "Sao ngươi gọi Dĩnh Dĩnh tỷ mà gọi ta bằng tên vậy? Chị ấy còn nhỏ hơn ta 1 tuổi đó."
"Vì ta không muốn gọi ngươi là tỷ tỷ mà, nếu nhất quyết bắt ta đổi cách gọi thì chờ khi nào ngươi với anh ta ở bên nhau, ta sẽ đổi giọng gọi ngươi là chị dâu là được chứ gì! Ha ha."
Tiểu Bố Đinh bị câu nói của Quách Diệc Cẩm làm cho mặt đột nhiên đỏ bừng, cái này... cái này khiến nàng đáp lại thế nào? Thôi vậy, coi như không nghe thấy gì đi.
Hai người họ ra ngoài, cũng không đi đâu xa. Xuống tầng dưới, tùy tiện tìm một quán nước giải khát rồi ngồi xuống. Tiểu Bố Đinh không cần nghĩ cũng biết Quách Diệc Cẩm hôm nay đến đây chắc chắn cũng là vì chuyện hôm qua.
Cái Quách Thừa Cẩm này đúng là có số hưởng, mình làm sai chuyện, vậy mà ngày nào cũng có bao nhiêu người thay phiên đến giải thích giúp hắn.
Hắn thật là lợi hại mà.
"Tiểu Bố Đinh, hôm nay ta đến đây, chủ yếu là muốn nói xin lỗi với ngươi. Xin lỗi vì chuyện trước kia ta với anh trai ta lừa ngươi. Nhưng thật sự là chúng ta không cố ý muốn gạt ngươi đâu. Hơn nữa anh ta luôn rất thích ngươi, cũng luôn muốn tìm cơ hội để nói thật với ngươi."
"Khụ khụ..."
Nghe Quách Diệc Cẩm nói Quách Thừa Cẩm thích mình, Tiểu Bố Đinh có chút ngượng ngùng. Chỉ đành xấu hổ ho khan.
"Ngươi đừng né tránh nữa. Thật đó Tiểu Bố Đinh, ta nói thật đấy, chẳng lẽ ngươi thật sự giận Quách Thừa Cẩm hả? Anh trai ta người tốt lắm đó. Ta đảm bảo với ngươi, bao nhiêu năm nay, anh ta chưa từng yêu đương, người con gái duy nhất mà anh ta theo đuổi chính là ngươi thôi đấy!!"
Hả…
Chuyện này ngược lại làm Tiểu Bố Đinh cảm thấy rất ngạc nhiên, không ngờ Quách Thừa Cẩm lại là một người ngây thơ như vậy sao? Với lại, tại sao Quách Diệc Cẩm còn đứng về phía nàng như vậy, chẳng lẽ Quách Diệc Cẩm không thấy nàng và Quách Thừa Cẩm thật sự không xứng đôi sao?
Nàng còn lớn hơn Quách Thừa Cẩm tận 6 tuổi đó, bỏ qua chuyện đó, hai người bọn họ cũng đâu có môn đăng hộ đối gì.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận