Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2997: Hát một bài đi 4 (length: 3760)

Thế là Kiều Diệc nhận lấy những đóa hoa hồng đó, đi đến trước mặt Chu Tiểu Nghiên, nói: "Hay là ta tặng cho ngươi đi."
"Hả." Chu Tiểu Nghiên cố ý liếc xéo Kiều Diệc một cái, còn cố tình hỏi, "Cho nên ngươi là đem hoa xử lý không được đưa cho ta rồi."
"Đồ vật người khác không cần, ngươi liền lấy về đưa cho ta à?" Chu Tiểu Nghiên cố tình làm khó dễ nói.
Mà kỳ thực trong lòng nàng rất vui, tay cũng không từ chối. Kiều Diệc đưa hoa hồng cho nàng, nàng đã rất vui vẻ nhận lấy rồi.
Hơn nữa Chu Tiểu Nghiên cũng không phải là ngốc, nàng thấy Kiều Tử Mạc cầm hoa đi vào, còn cố ý kín đáo đưa cho Kiều Diệc, ý tứ chẳng phải là muốn Kiều Diệc đem những hoa hồng này tặng cho nàng sao? Chẳng lẽ nàng thật sự nghĩ, những đóa hoa này đều là Kiều Tử Mạc không muốn nên mới cố ý ném cho bọn họ à? Kiều Tử Mạc không muốn hoa, hắn không biết tùy tiện tìm thùng rác ở bên ngoài mà vứt đi sao, cần gì hao tâm tổn sức mang về cho Kiều Diệc? Ừm... Phỏng đoán là Kiều Tử Mạc thấy Kiều Diệc quá khô khan, không biết tặng hoa cho cô gái mình thích, nên Kiều Tử Mạc mới giúp hắn.
Cho nên Chu Tiểu Nghiên giờ lại muốn xem Kiều Diệc sẽ trả lời cô thế nào.
"Cái gì mà từ bỏ chứ? Tiểu Mạc đã đưa hoa này cho ta, vậy bây giờ hoa này là của ta. Ta có quyền quyết định đem hoa này tặng cho ai. Cho nên ta muốn tặng cho ngươi, mà không phải vì bỏ đi mà đưa cho ngươi."
"A, được thôi. Nhưng nghe hình như không có gì khác nhau. Nhưng mà, ta vẫn miễn cưỡng nhận vậy."
Vì Chu Tiểu Nghiên đã nhận tấm lòng của Kiều Diệc, nhiệm vụ của Kiều Tử Mạc cũng coi như hoàn thành. Nên hắn liếc nhìn vào trong phòng riêng, khi hắn đi vào, Kiều Diệc và Chu Tiểu Nghiên đều không hát, mà là ngồi không. Kiều Tử Mạc cũng không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì.
Nên hắn đành phải hỏi: "Hai ngươi hát xong 'Truyện cổ tích' rồi à."
Kiều Diệc liếc Kiều Tử Mạc: "Nói nhảm! ! Ngươi xem ngươi đã đi ra ngoài bao lâu rồi, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi mới đi không đến một ca khúc thời gian sao?"
"Không phải à. Ta thấy ca ca ngươi thích bài hát 'Truyện cổ tích' như vậy, ta còn tưởng ngươi muốn hát thêm vài lần cho Chu Tiểu Nghiên nghe chứ."
"Ta bị điên à, một bài hát sao lại hát mấy lần."
"Vậy được rồi. Vậy xem ra các ngươi cũng đã hát xong rồi, mà ta thấy thời gian cũng không sớm, hay là chúng ta tản đi thôi. Chu Tiểu Nghiên cũng nên về rồi, ngươi nói có phải không?"
"Ừ, cũng đúng."
Kiều Diệc cũng đồng ý nói, rồi quay sang hỏi Chu Tiểu Nghiên, Chu Tiểu Nghiên nhẹ gật đầu, tỏ vẻ được.
Sau đó, Kiều Tử Mạc đã sớm gọi tài xế riêng của hắn tới, đương nhiên rồi, tài xế này của Kiều Tử Mạc là do chính hắn chú ý, là người của hắn, không nhận sự điều khiển của cha mẹ, và cũng không đem bí mật của bọn họ về bẩm báo lại cho cha mẹ của Kiều Diệc và Kiều Tử Mạc.
Vì hôm nay Kiều Diệc và Kiều Tử Mạc đều uống rượu, nên tự nhiên là phải tìm tài xế đến đón đưa bọn hắn.
Hơn nữa Kiều Tử Mạc cũng đi cùng Kiều Diệc, đưa Chu Tiểu Nghiên về. Bởi vì bây giờ đã không còn sớm, người trong nhà chắc chắn biết Kiều Tử Mạc và Kiều Diệc ở bên ngoài, mặc kệ là công tác hay là xã giao, cuối cùng không thể nào Kiều Tử Mạc một mình về trước, còn Kiều Diệc thì không.
Như vậy rất dễ bị người hoài nghi.
Huống hồ Kiều Tử Mạc cũng biết tính của Kiều Diệc, biết hắn cũng không thể nào dây dưa gì với Chu Tiểu Nghiên, chỉ là tự mình đưa Chu Tiểu Nghiên về thôi.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận