Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1762: Mượn ngươi người sử dụng 9 (length: 3849)

Cứ như vậy, Kiều Tử Mạc đem Kiều Diệc ném cho Chu Tiểu Nghiên, mà hắn chính mình thế mà thật chạy mất.
Trong quá trình này, Chu Tiểu Nghiên không thể nghi ngờ là xoắn xuýt, nhưng nhìn lại Kiều Diệc, hắn ngược lại luôn rất bình tĩnh. Mặc kệ Chu Tiểu Nghiên cùng Kiều Tử Mạc ở bên cạnh tranh chấp cái gì, Kiều Diệc mãi mãi cũng một bộ mây trôi nước chảy, không liên quan đến hắn bộ dáng.
Chu Tiểu Nghiên nghĩ, đại khái trong lòng Kiều Diệc, nàng thật cũng chỉ là một người đến đón hắn như nhân viên bình thường thôi. Cho nên mặc kệ Kiều Tử Mạc có hay không ở đây, Kiều Diệc đều không quan tâm.
Chỉ có nàng chính mình đang xoắn xuýt, bởi vì chỉ có nàng chính mình để ý.
"Chúng ta đi thôi, Kiều tổng."
Đợi đến tất cả lại ổn định, Chu Tiểu Nghiên mới hướng Kiều Diệc xin chỉ thị.
Kiều Diệc khẽ gật đầu, từ khóe miệng tràn ra một chữ: "Ừm."
Hắn thoạt nhìn có vẻ không quá muốn nói chuyện với nàng.
Như vậy cũng tốt.
Chu Tiểu Nghiên nghĩ vậy.
Đợi đến xe rời đi, Kiều Tử Mạc lại từ giao lộ đi ra. Hắn cười nhìn hướng xe đi, sau đó trong lòng âm thầm nói với Kiều Diệc một câu: "Ca, phải cố gắng lên nha!"
Vì ngươi, ngươi đệ đệ ta cũng coi như nhọc lòng. Ngươi cũng không thể phụ dụng tâm của ta.
Chu Tiểu Nghiên một đường đi theo Kiều Diệc đến khách sạn mà Kiều Diệc lần này muốn nghỉ lại, khách sạn này là sản nghiệp dưới trướng Kiều thị, Kiều Tử Mạc đến A thành phố sau cũng luôn ở chỗ này, Kiều Diệc bình thường đi công tác cũng thường vào ở tại đây.
Kỳ thực Kiều Diệc quen thuộc nơi này hơn Chu Tiểu Nghiên, nhưng Chu Tiểu Nghiên cùng hắn đến đây, là do phép lịch sự, cũng là trách nhiệm của nàng.
"Kiều tổng, chào ngài, đây là khách sạn ngài sẽ ở lần này. Có cần ta giúp ngài làm thủ tục nhận phòng không?"
"Không cần." Kiều Diệc không lên tiếng, trả lời Chu Tiểu Nghiên là trợ lý bên cạnh Kiều Diệc, "Phòng của Kiều tổng đã đặt trước, trực tiếp đi lên là được."
"À."
Biết đây là sản nghiệp của Kiều gia, nên vừa rồi Chu Tiểu Nghiên cũng chỉ là hỏi theo lệ thôi. Người như Kiều Diệc, vốn cũng thường đến nơi này công tác, đoán chừng khách sạn đều có phòng riêng của hắn. Người ta là ông chủ, còn cần làm gì thủ tục nhận phòng.
Nàng hỏi như vậy chỉ là vẽ vời thêm chuyện mà thôi.
Sau đó thì sao, Chu Tiểu Nghiên liền suy nghĩ, đã đến nơi này, nàng có phải nên đi rồi không? Dù sao bên cạnh Kiều Diệc còn có trợ lý đi theo, chắc cũng không cần nàng tiễn hắn lên chứ? Trông Kiều Diệc cũng không phải người cần nhiều người hầu hạ vậy.
Hơn nữa theo lịch trình của Kiều Diệc hôm nay, hắn bây giờ đến khách sạn chẳng qua cũng chỉ là để hành lý, nghỉ ngơi một chút, lát nữa hắn sẽ phải đến Lâm thị. Bởi vì hôm nay còn có cuộc họp rất quan trọng chờ hắn.
Nhưng bây giờ đã gần giữa trưa, Kiều Tử Mạc cấp cho Chu Tiểu Nghiên lịch trình bề ngoài chưa hề nói Kiều Diệc muốn ăn trưa ở đâu. Lâm Việt có mời hắn ăn trưa không, hay Kiều Diệc sẽ tự mình tìm chỗ nào yên tĩnh ăn?
Vốn dĩ Kiều Tử Mạc đi cùng, Chu Tiểu Nghiên còn nghĩ, trưa nay, hai anh em bọn họ khẳng định sẽ cùng nhau ăn cơm. Nhưng giờ Kiều Tử Mạc đột ngột rời đi, chỉ còn lại nàng ở đây. Chu Tiểu Nghiên luôn cảm thấy mình bây giờ có vẻ thừa thãi.
Cho nên nàng muốn hỏi rõ ràng Kiều Diệc rồi sau đó một mình rời đi trước. Đến lúc đó lại phái xe đến đón Kiều Diệc đi công ty là được.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận