Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1887: Người nhà 14 (length: 3656)

Hắn suy nghĩ rất nhiều khả năng, nhưng lại không hề nghĩ đến chuyện này.
Đúng rồi, còn có ba mẹ bọn họ nữa? Bất quá hắn ngốc đến vậy sao, chuyện này Kiều Diệc căn bản không cần lo lắng mới phải? Bởi vì ngay từ đầu đăng bài, hắn đã ẩn ba mẹ đi rồi, hai người lớn tuổi kia hoàn toàn không thể thấy được vòng bạn bè của hắn.
Cho nên lo lắng của Kiều Diệc hoàn toàn dư thừa. Hắn cho rằng em trai mình ngốc đến vậy sao.
Sớm biết hắn vì lý do này mà đặc biệt chạy đến trộm điện thoại di động, thì đã để hắn trộm rồi, còn phải lén la lén lút chạy một vòng lớn làm gì!
"Họ sẽ không nhìn thấy đâu." Kiều Tử Mạc đáp.
"Vì sao?"
"Anh, chẳng lẽ anh không biết chức năng ẩn bài viết trên vòng bạn bè sao?"
"Hả? Ý em là... Em ẩn bố mẹ?"
"Đúng vậy."
"Em gan cũng lớn thật đấy!"
"Có gì đâu. Cùng lắm thì họ chỉ nghĩ em giống anh không thích đăng vòng bạn bè thôi. Thật ra dạo này em cũng không mấy khi đăng mà. Anh yên tâm đi, lát nữa bố mẹ sẽ không phát hiện ra em đã ẩn họ đâu."
"Vậy thì tốt." Xem ra hắn lo lắng hão một phen, nhìn Tiểu Mạc còn thật thông minh, cũng biết cái gì cho bố mẹ xem được, cái gì không, không phải nhất thời xúc động liền tùy tiện đăng bậy. Em trai hắn vẫn rất khiến hắn yên tâm.
Sớm biết vậy, hắn đã không ngốc chạy tới, còn phải trộm điện thoại di động của Tiểu Mạc. Giờ chắc Tiểu Mạc lại đang chế nhạo hắn trong lòng rồi.
"Anh, không ngờ giờ anh còn sợ bố mẹ đến vậy à?"
"Ta không phải sợ. Ta là không muốn rước thêm phiền phức, ngươi không hiểu."
"Sao ta lại không hiểu chứ? Nếu ta không hiểu, thì ta còn nghĩ đến chuyện ẩn bố mẹ trước anh cơ mà? Anh, ta là người hiểu rõ anh nhất, anh phải tin ta. Ta biết anh hiện tại không muốn để bố mẹ biết, là vì Chu Tiểu Nghiên. Tính cách bố mẹ ta cũng hiểu rõ, có thể trong nhận thức của họ, không dễ dàng chấp nhận một cô gái có xuất thân như Chu Tiểu Nghiên làm nửa kia của anh. Huống chi, hiện tại anh và Chu Tiểu Nghiên vốn dĩ không có gì, nếu chỉ vì anh hay là ta mà làm cô ấy một lần nữa xuất hiện dưới tầm mắt của bố mẹ, như vậy thật sự không công bằng cho cô ấy. Nên anh nói đúng, có thêm chuyện không bằng bớt chuyện phải không. Tuy em hay nghịch ngợm, nhưng em cũng lớn rồi nha. Anh, anh phải tin em, em sẽ không gây phiền phức cho anh đâu. Lúc nhỏ toàn anh bảo vệ em, giờ em lớn rồi, em cũng có thể bảo vệ anh mà. Đúng không?"
Kiều Diệc cứ vậy ngây ra nghe Kiều Tử Mạc "tâm sự" một hồi, không sai, em trai hắn đã lớn rồi, không còn là cái đứa nhóc cần hắn bảo hộ, còn luôn sợ sệt nữa. Hắn nói sẽ bảo vệ mình, điều này làm Kiều Diệc thấy có chút buồn cười, nhưng lại cảm động hơn nhiều.
Có người thích mình đương nhiên là tốt, huống chi người này vẫn là người mà hắn yêu nhất.
"Cám ơn em, Tiểu Mạc."
"Thôi đi thôi đi." Kiều Tử Mạc đột nhiên có chút xấu hổ, "Giữa chúng ta không cần phải cảm ơn nhau làm gì, dù sao anh vẫn là anh trai ta, về sau vẫn cần anh quan tâm đến ta chứ?"
"Ừ, nhất định."
"Cho nên anh phải chăm sóc tốt bản thân trước đã, có như vậy mới có sức để quan tâm ta nha."
A, hình như lại lọt vào bẫy của cậu nhóc rồi thì phải?
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận