Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1034: Phiên ngoại: Yêu ta không phải ngươi lỗi (length: 4005)

Chương 1034: Phiên ngoại: Yêu ta không phải ngươi lỗi (12) Lúc trước cha vào tù, trong nhà xảy ra biến cố lớn như vậy cũng không hề đánh gục nàng.
Thế nhưng giờ khắc này, Chu Tiểu Nghiên lại cảm thấy mình thật sự có chút mệt mỏi.
Điều đáng sợ nhất không phải tình cảnh khó khăn, mà là không nhìn thấy tương lai, tìm không thấy động lực.
Còn có cái loại hy vọng đã thực hiện, lại đột ngột trong khoảnh khắc tan vỡ cảm giác, thật rất dễ dàng làm cho người ta tinh thần suy sụp.
Chu Tiểu Nghiên cứ như vậy vẫn luôn nằm trên giường, từ buổi sáng nằm đến buổi chiều, sau đó lại từ buổi chiều nằm đến buổi tối. Cơm cũng không buồn dậy ăn.
Ngày hôm nay cũng may những người trong phòng ngủ đều có việc đi ra ngoài, gần đến ngày tốt nghiệp, tất cả mọi người đều muốn tìm việc làm, cho nên cũng rất ít khi ở lại phòng ngủ.
Chu Tiểu Nghiên một mình ở lại, cũng không cần phải giải thích với người khác.
Mãi cho đến buổi tối, nàng đột nhiên nhận được điện thoại, là một người cô hàng xóm gọi đến.
"Tiểu Nghiên, con mau về đi! Mẹ con lại đang ở nhà quăng đồ đó!"
"Dạ, con biết rồi!"
Nghe được điện thoại, Chu Tiểu Nghiên không thể không lập tức mặc quần áo xong, từ trên giường đứng dậy. Bởi vì cả ngày đều không ăn gì, cộng thêm tinh thần lại có chút hoảng hốt, cho nên vừa mới đứng dậy, đầu lại có chút choáng, suýt nữa ngã xuống giường.
Cũng may nàng kịp thời đứng vững.
Không còn kịp suy nghĩ gì nữa, nàng thậm chí không kịp hỏi rõ ràng tình hình trong điện thoại, liền vội vàng ra khỏi phòng ngủ hướng về nhà.
Một năm nay, tình trạng tinh thần của Dương Thiến vẫn luôn không được lạc quan. Mặc dù bình thường nhìn thì cũng không có gì khác thường so với người bình thường, nhưng Chu Tiểu Nghiên lại có thể cảm nhận rõ ràng, hai năm qua tính tình mẹ mình đã tệ đi rất nhiều.
Trước kia, mẹ xưa nay sẽ không nổi giận với mình, cũng luôn rất yêu thương nàng. Thế nhưng hai năm qua, cơ hồ mỗi lần nàng trở về, đều sẽ thấy mẹ vừa khóc vừa gào.
Nàng có khi cảm thấy mẹ có lẽ là quá cô đơn, nên muốn tìm việc gì đó cho mẹ làm. Nhưng mà vừa đi làm, mẹ ngược lại càng thêm nóng nảy.
Chu Tiểu Nghiên đôi khi cũng không hiểu rốt cuộc mẹ mình thế nào.
Chỉ là bình thường nàng đã phải đi học lại phải làm thêm, cũng rất ít khi có cơ hội về nhà. Bất quá dù sao nàng cũng sắp tốt nghiệp, đợi vừa tốt nghiệp, nàng sẽ có thể lại ở cùng mẹ, chắc là mẹ cũng sẽ không cô đơn như vậy nữa.
Chu Tiểu Nghiên vội vàng chạy về nhà, vừa đến cửa nhà, đã thấy cô hàng xóm mặt mày lo lắng đứng ở trước cửa nhà nàng.
"Tiểu Nghiên, cuối cùng con cũng về rồi! Mẹ con ở nhà quăng đồ lung tung đó, không biết là sao nữa, đập cửa cũng không chịu ra!"
Chu Tiểu Nghiên nhíu mày, quả nhiên trong nhà truyền ra những âm thanh đổ vỡ đồ đạc rất lớn. Nàng vội vàng cảm ơn cô hàng xóm, sau đó lấy chìa khóa, mở cửa đi vào.
Vừa vào nhà, đầy đất đều là những mảnh thủy tinh vỡ, còn có những mảnh bát đĩa.
Chu Tiểu Nghiên cẩn thận đi vào trong, sau đó ngay tại phòng bếp nhìn thấy bóng dáng của Dương Thiến. Bà mặc đồ ngủ, đầu tóc rối bù, giống như rất nhiều ngày không được ai dọn dẹp.
Chu Tiểu Nghiên đi tới, giữ chặt cánh tay bà: "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"
Dương Thiến nghe thấy tiếng Chu Tiểu Nghiên quay đầu lại, ánh mắt còn có chút mơ màng.
Một lát sau, bà mới trả lời Chu Tiểu Nghiên: "Sao con lại về đây?"
"Mẹ ở nhà quăng đồ lung tung, cả trên dưới lầu đều nghe thấy, con có thể không về sao? Mẹ, rốt cuộc mẹ làm sao vậy, mẹ nói cho con biết được không?"
"Không có gì."
Dương Thiến đột nhiên hất tay Chu Tiểu Nghiên ra, từ trong phòng bếp đi ra.
Hơn nữa vừa ra ngoài, bà liền cầm lấy chổi, bắt đầu thu lại những mảnh vỡ trên mặt đất.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận